- Mười ngày... tỷ lệ cược Giang Khương bình yên ra ngoài là 1: 1.3, nếu tiến hành can thiệp tinh thần, tỷ lệ cược 1: 0.8.
Tề Lãng nghe tên đàn em đối diện hưng phấn nói vậy liền khẽ hừ một tiếng, sau đó nói:
- Lần này tỷ lệ cược khá thấp...
- Không còn cách nào cả, anh Dương... Lần này bọn Lý Mạnh đưa ra tỷ lệ cược như vậy, em lén hỏi rồi, lần này Giang Khương đã gắng gượng được năm ngày, không hề có chút gì khác thường. Năm ngày còn lại cũng còn khó nói... Hơn nữa lần này Giang Khương làm loạn rất lớn ở Tề gia... Nghe nói còn chém giết mặt mày không biến sắc, có lẽ đã quyết tâm lắm rồi...
Liêu Dương nghe tên đàn em nói vậy thì sắc mặt hơi khó coi, trong lòng khẽ run lên, biết đã chạm vào kiêng kỵ, gã lập tức đè thấp giọng nói:
- Cho nên, Lý Mạnh chỉ đưa tỷ lệ 1.3...
- Hừ... Lý Mạnh nhát gan quá nhát gan... Lý phán quan đâu phải dạng vừa, tôi không tin ông ấy có thể để Giang Khương an toàn bước ra...
Lúc này Liêu Dương hừ giọng nói.
Tên đàn em này vội gật đầu nói:
- Anh Dương nói đúng, Lý Mạnh đó đúng là quá nhát gan...
Tôn Nghị ngồi bên vốn không lên tiếng, chỉ khẽ nhíu mày, lúc này lông mày gã càng nhíu chặt, cuối cùng lên tiếng:
- Liêu Dương... Lần này tốt nhất là cẩn thận một chút... Giang Khương này không bình thường đâu...
- Không bình thường?
Liêu Dương hơi nghi hoặc nhìn Tôn Nghị nói:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôn Nghị... đầu óc cậu không sao đấy chứ? Sao lại bị Giang Khương dọa mất rồi? Tôi đã thua một Hồng Vân Quả, tôi không sợ mà cậu lại sợ hắn à?
Tôn Nghị nhìn vẻ không hài lòng của Liêu Dương, khẽ cười lắc đầu nói:
- Liêu Dương... Giang Khương này cậu thật sự không thể xem thường hắn đâu... Người này trước đây tôi cũng nghĩ hắn chỉ bình thường thôi, nhưng gần đây tôi phát hiện Giang Khương thật sự không đơn giản...
- Cậu nói Giang Khương không đơn giản?!
Liêu Dương trợn tròn hai mắt, nhìn Tôn Nghị, kinh ngạc nói:
- Tôi nói này Tôn Nghị, cậu đúng là bị thằng ranh đó dọa rồi à?
- Liêu Dương... tâm chí của thằng ranh đó thật sự rất kiên cường. Trước kia khi động đất ở Lỗ Sơn đã dám một mình nhảy dù xuống Lỗ Sơn vào thời điểm nguy hiểm nhất... Còn lần này một mình hắn dẫn theo bốn cao thủ ngoại viện dám đánh vào hôn lễ Tề gia để cướp vợ người ta, một người bị mười mấy người vây giết, cuối cùng có thể chém trọng thương mấy người bình yên thoát thân, người như thế thật sự không thể là người bình thường...
Tôn Nghị cười khổ thở dài nói:
- Cho nên, tôi cảm thấy việc nay hơi khó tin... hay là cẩn thận một chút đi...
- Tôn Nghị... Không phải tôi chê cười cậu, từ lúc nào mà cậu trở nên nhát gan như vậy?
Liêu Dương cười lạnh:
- Dù thằng nhãi này có chút bản lĩnh... Nhưng Phòng sám hối là chuyện dễ dàng như vậy sao? Bao nhiêu năm nay không có một ai có thể chịu đựng được một tuần trong tay Lý phán quan... Giang Khương này có thể sao?
Nghe Liêu Dương nói vậy, mắt Tôn Nghị lóe lên, sau đó cắn răng, trong mắt lộ tia quyết tâm.
Sau đó y thở hắt ra, lắc đầu cười nói:
- Được... Liêu Dương, nếu cậu đã nói thế thì tôi cùng cược với cậu một ván...
- Được... Vậy cứ thế đi...
- Cứ thế đi...
Tôn Nghị gật đầu.
Trên hành lang, có hai y sĩ khoảng ba mươi tuổi đang vừa đi vừa cười nói:
- Anh đặt chưa?
- Đặt rồi...
- Lần này không phải cược số ngày, anh cược thắng hay thua?
- Cược thắng...
- Cược thắng? Anh thật sự cho rằng Giang Khương có thể vượt qua được mười ngày?
- Cái này còn khó nói, có điều tôi cảm thấy Giang Khương có hy vọng, rất có hy vọng...
- Tôi cảm thấy không đáng tin lắm đâu... trước giờ chưa có ai qua tay Lý phán quan mà vẫn bình yên ra ngoài...
- Nhưng Giang Khương thì khác... chỉ cần nhìn vào những việc hắn đã làm ở Tề gia mà vẫn có thể an toàn trở ra... Tôi cảm thấy hắn có hy vọng... Cái kèo 1:1.3 này đáng tin hơn 1:0.8... Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đầu tư một chút biết đâu lại lời...
- Ừ, ừ... cũng đúng... Haizz, kể ra Giang Khương thật sự ngầu ghê, mới hai lăm tuổi chứ mấy? Chậc chậc... Hắn không những vượt qua khảo hạch tấn cấp, còn có thể bước vào cảnh giới Ngôn tùy pháp hành... chừng đó đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Lần này còn gây ra chuyện lớn như vậy ở Tề gia, thật sự là quá đáng sợ. Chẳng lẽ thằng nhãi này đã đạt đến Địa giai đỉnh phong, sắp bước sang ngưỡng cửa Thiên giai rồi?
- Cái này chưa chắc... mới hai lăm tuổi mà bước sang ngưỡng cửa Thiên giai, chắc chắn là không thể....
Cũng giống như hai người này, rất nhiều y sĩ của Thiên Y viện đều đang bàn về vụ cá cược lần này. Kèo Lý Mạnh đưa ra không nhiều, nhưng mỗi lần ra kèo đều không
phải chuyện nhỏ. Hơn nữa Lý Mạnh này là người đáng tin, thắng thua rõ ràng.
Nếu anh thắng được gã, thắng đủ nhiều rồi, có chuyện gì không làm được, muốn thứ gì trong viện, nếu tâm tình Lý Mạnh tốt sẽ giúp anh...
Cho nên, mỗi lần Lý Mạnh ra kèo có rất nhiều người tham gia...
Đương nhiên, người có đủ tư cách nhúng tay vào ít nhất cũng là thành viên chính thức. Những y sĩ thực tập và y sĩ chuyên tu đều không có tư cách tham gia.
Thông thường từ y sư trở lên cũng sẽ không tham gia, mà người có được cấp bậc y sư chính thức cũng chẳng có gì cần Lý Mạnh giúp đỡ cả.
Nhưng người tham gia cá cược vẫn đông như trẩy hội.
Giang Khương chậm rãi mở mắt ra chỉ thấy trời đột nhiên tối đen...
Thật ra không phải đột nhiên tối đen, mà là tối đen từ lâu rồi, có điều hắn Giang Khương chậm rãi mở mắt ra phát hiện mà thôi...
Trong bóng tôi, Giang Khương ngồi yên đó, trừng mắt nhìn vách trường trước mặt.
Lý phán quan đắc ý ngồi trước màn hình giám sát, nhìn camera giám sát trong bóng tối, cười.
Mấy ngày nay, trên cơ bản lão đã nắm được quy luật hoạt động của Giang Khương, cho nên lão chọn đúng thời gian ngồi trước màn hình giám sát, chờ.
Phòng sám hối đã là một áp lực đủ để người ở đây phải phát điên, ánh sáng huỳnh quang duy nhất màu trắng lờ mờ chiếu trên trần nhà là thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy mình còn sống, còn có thể chống đỡ, ít nhất là vẫn chưa hoàn toàn phát điên.
Một khi ánh đèn biến mất, vậy thì cả người giống như bị chôn sống vậy.
Chôn sống, chôn sống thật sự, cho dù là có lỗ thông gió, nhưng vẫn giống như bị chôn sống.
Cảm cảm giác đen tối và tĩnh mịch cùng với không gian nhỏ hẹp đủ để khiến một người tỉnh táo có thể nhanh chóng sụp đổ trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Cho dù Giang Khương hắn đã thật sự tiến vào trạng thái tọa thiền, nhưng cũng có lúc hắn tỉnh táo. Thời gian năm ngày, Lý phán quan tin, không cần đến năm ngày nữa, trong căn phòng tĩnh mịch không có bất kỳ âm thanh, không có bất kỳ ánh sáng gì này, Giang Khương chắc chắn sẽ không thể nào chống đỡ được hai ba ngày nữa.
Ba ngày, thậm chí là hai ngày sau, lão sẽ được nhìn thấy cảnh tượng và kết quả mà lão mong chờ đã lâu, khiến lão vô cùng hưng phấn.
Cho nên, giờ lão đang rất mong chờ được nhìn thấy phản ứng của Giang Khương...
- Nào... Tao biết mày tỉnh rồi, cảm thấy thế nào hả? Có tốt không?
Nhìn người thanh niên trong màn đêm mông lung của camera giám sát, lão muốn biết, tiếp theo đối phương có đột nhiên bị sụp đổ không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT