- Anh làm sao mà biết được? Y sĩ Giang thật phải ở trong phòng sám hối mười ngày sao? Đúng là kinh khủng.   

Người còn lại ngạc nhiên nói.   

- Đương nhiên là mười ngày rồi. Tin tức này không sai đâu. Gây ra chuyện lớn như vậy, nghe nói là không bị xử phạt gì khác, chỉ có cấm túc sám hối thôi. Ít nhất cũng phải mười ngày.   

Người nọ thấp giọng cười nói:   

- Hôm qua tôi nghe nói, Lý phán quan của phòng sám hối dường như tâm trạng không được tốt lắm. Nếu không phải y sĩ Giang quá yên ổn, làm sao tâm trạng của Lý phán quan lại không tốt được?   

- Thế à? Vậy thì không kỳ quái rồi. Lý phán quan kia thích nhất là xem người khác nổi giận, lần này vất vả lắm mới có người bị cấm túc sám hối mười ngày, nhưng lại  

không thỏa mãn được tâm lý dị thường của ông ấy, đương nhiên là thất vọng rồi.   

Người còn lại cười nói:   

- Anh còn không biết đâu, lần trước tôi bị cấm túc hai ngày, thiếu chút nữa phát điên lên. Khi đi ra, gương mặt vốn âm u của Lý phán quan lại nở nụ cười hèn mọn, bỉ ổi. Tôi chỉ hận không đấm một quyền vào gương mặt đó nát bét cho rồi.   

Nghe hai người nói chuyện, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt trở nên cứng đờ, ánh mắt bắt đầu hiện lên sự lo lắng.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt như vậy, Mã Tiểu Duệ cười nói:   

- Tử Nguyệt, đừng có lo. Giang Khương sẽ không có việc gì đâu.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thoáng qua hai người đang nói chuyện bên cạnh, thở dài, cau mày nói:   

- Nhưng bọn họ nói nghe đáng sợ quá.   

Mã Tiểu Duệ hiển nhiên cũng biết được sự đáng sợ của phòng sám hối. Cô cũng đã từng bị cấm túc sám hối, nhưng chỉ có hai ba ngày thôi. Còn Giang Khương thì đến cả mười ngày, quả thật hơi nhiều.   

Nhưng lời này cô dĩ nhiên sẽ không nói cho Tuyên Tử Nguyệt nghe. Chỉ là cô có chút tò mò. Giang Khương đánh nhau vô cùng tàn nhẫn, ở trong đó mười ngày, khi ra ngoài có còn đủ bình tĩnh hay không?   

Trong đại viện Tề gia, Tề Nhạc Minh nằm trên giường, cánh tay đã được nối lại, đang dùng nẹp cố định.   

- Cha, chúng ta cứ như vậy mà quên sao?   

Hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ bừng, nói với Tề Lãng.   

- Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng bây giờ cần phải nhẫn nại.   

Sắc mặt Tề Lãng âm trầm, nói:   

- Con nên biết rằng, nếu tay của con không được thuật Thông mạch của Thiên Y Viện chữa trị, sẽ không có khả năng khôi phục hoàn toàn. Vì để cho con có thể tấn cấp Thiên giai, chúng ta không thể không cúi đầu.   

- Hơn nữa, ngày hôm qua Thiên Y Viện đã đưa đến mười viên Vân Cực Đan. Bình thường có muốn mua loại đan dược này cũng chưa chắc có thể mua được hai viên. Có mười viên này, tương lai con tấn cấp Thiên giai sẽ không còn là vấn đề. Thậm chí Thiên giai tầng hai cũng có thể. Còn nữa, Nhị thúc và Mộc thúc của con đang nằm ở Địa giai đỉnh phong quá lâu rồi mà không có đột phá. Có Vân Cực Đan, bọn họ hoàn toàn có thể đột phá đến cấp Thiên giai.   

- Cho nên, vì con, vì gia tộc, chúng ta phải nhẫn nại.   

Tề Lãng lạnh giọng nói:   

- Chờ thêm một năm nữa, chúng ta chung quy sẽ nghĩ ra được biện pháp. Chủ yếu là không được để Thiên Y Viện chú ý đến chúng ta, hiểu chưa?   

Nghe Tề Lãng nói, ngực Tề Nhạc Minh trở nên phập phồng, thở hắt ra vài cái mới nói:   

- Được, con sẽ nhẫn nại một năm.   

- Ừm, trong một năm này, con phải luôn cố gắng. Bây giờ chúng ta đã có Vân Cực Đan, hơn nữa cánh tay của con sau khi được thuật Thông mạch chữa trị, nhất định sẽ khôi phục. Lần này con chịu khổ và nhục nhã như thế, đa phần Vân Cực Đan cha sẽ dành cho con, những người khác trong gia tộc sẽ không nói gì. Ngoại trừ Vân Cực Đan, cha sẽ dùng những thứ khác, cố giúp cho con tấn cấp Thiên giai trong vòng ba năm rưỡi.   

- Cho nên, Nhạc Minh, con đừng lo lắng gì nữa. Đàn ông cầm lên được thì bỏ xuống được. Chờ con tấn cấp Thiên giai, con còn lo lắng gì nữa chứ?   

Tề Lãng xoa đầu Tề Nhạc Minh, nói.   

Nghe xong, tinh thần của Tề Nhạc Minh cũng run lên. Lần này y thật sự bị Giang Khương dọa sợ. Nhưng nếu trong vòng ba năm rưỡi, đến lúc đó y còn sợ ai chứ?   

Nhìn Tề Nhạc Minh đã thoát khỏi trạng thái uể oải, bắt đầu phấn chấn, Tề Lãng thở phào trong lòng. Ông chỉ có một đứa con trai này. Nếu không, hôm đó ông cũng không nhẫn nại mà lui bước như vậy.   

- Giang Khương, tao nhất định sẽ giết chết mày.   

Nhớ lại thời điểm bị một tiểu bối như Giang Khương khi dễ, Tề Lãng âm thầm nghiến răng nói.   

So với không khí nặng nề của Tề gia, trên dưới Tuyên gia lại hứng khởi.   

- Xem ra Giang Khương ở Thiên Y Viện rất được trọng dụng. Chẳng những Tuyên Tử Nguyệt được phép ở lại Thiên Y Viện, mà Giang Khương cũng chỉ bị phạt cấm túc sám hối mười ngày. Lần này vận khí của Tuyên Tử Nguyệt đúng là không tệ.   

Một vị lão đồng chí quay đầu nhìn vợ chồng Tuyên Năng, mỉm cười nói:   

- Gia chủ quả nhiên là biết bày mưu nghĩ kế.   

- Tĩnh thúc, chú cũng đừng khen tôi quá lời. Lần này chủ yếu là nhờ phu nhân của tôi. Nếu không nhờ bà ấy, tôi làm sao dám mạo hiểm như thế?   

Tuyên Năng mỉm cười nhìn Tuyên phu nhân, nói.   

Thấy chồng như vậy, Tuyên phu nhân khẽ hừ một tiếng, không nhịn được cười nói:   

- Được rồi, cũng đừng nịnh bợ tôi nữa, chủ yếu là con gái của ông phúc khí. Tôi không thích Tề Nhạc Minh, mà cha con họ Tề lại có tiếng âm hiểm. Tử Nguyệt không gả qua đó là may mắn lắm rồi.   

Nói đến đây, Tuyên mẫu lại cảm thán một câu:   

- Ban đầu, không ai nghĩ tên tiểu tử Giang Khương lại chạy đến Thiên Y Viện, lại còn được trọng dụng như thế. Lúc đó tôi chỉ là đau lòng Tử Nguyệt, mới nhúng tay một chút vào trong. Ai ngờ vô tâm cắm liễu thành rừng. Haiz, cũng là Tử Nguyệt may mắn.   

- Haha, Mỹ Linh khiêm nhường quá rồi. Đây cũng không riêng gì phúc phận của Tử Nguyệt mà còn là phúc khí của Tuyên gia chúng ta.   

Một vị lão giả khác cũng cười nói:   

- Giang Khương đối với Tử Nguyệt có thể nói là tình cảm thắm thiết. Hơn nữa còn trẻ mà đã là y sĩ của Thiên Y Viện, được Thiên Y Viện coi trọng, tiền đồ có thể nói là vô lượng. Đây đối với Tuyên gia mà nói, có một con rể là y sư của Thiên Y Viện, thậm chí có thể là Thiên y sư, quả thật tốt đến không tưởng tượng được.   

Lão giả vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười to.   

Trong lúc mọi người đang nhắc đến Giang Khương, có người vui, cũng có người buồn. Còn Giang Khương lúc này thì vẫn ngồi yên trên bồ đoàn, tiếp tục vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp.   

Năm ngày đã trôi qua, nhờ có sơn tham và linh khí nồng đậm trong núi chống đỡ, năng lượng tích trữ của Giang Khương đã khôi phục lại 49%.   

Đối với căn phòng sám hối vốn làm cho người ta vừa thấy đã sợ này, ban đầu Giang Khương cảm thấy không quen, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bởi vì hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Ngày nào cũng tập trung tinh thần để tu luyện.   

Mỗi ngày, hắn sẽ dành nửa tiếng để luyện Ngũ Cầm Hí trong không gian nhỏ hẹp, thời gian còn lại, hắn khoanh chân vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp trên bồ đoàn.   

Lý phán quan phụ trách phòng sám hối, sắc mặt âm trầm nhìn vào màn hình, ánh mắt chợt lóe lên thần sắc điên cuồng lẫn phẫn nộ.   

Hai thuộc hạ của ông là cao thủ ngoại viện cũng cẩn thận tránh xa, sợ làm Lý phán quan nổi giận. Bọn họ biết rất rõ, tâm trạng hai ngày nay của Lý phán quan không  

được tốt, hoàn toàn khác biệt với tâm trạng hưng phấn của ba ngày trước.   

Mà nguồn cơn của tâm trạng không tốt đó chính là vị khách trong phòng sám hối kia. Hắn đã ở trong đó năm ngày, nhưng một chút phản ứng dị thường cũng không có.   

- Tiểu tử, xem như cậu lợi hại. Còn năm ngày nữa, tôi xem cậu có thể kiên trì được bao lâu. Nếu cậu ngây ngốc được thêm năm ngày mà không có bất kỳ phản ứng gì, tôi liền phục cậu.   

Lý phán quan đã sớm quên mất lời ông nói mấy ngày trước. Ông nói nếu Giang Khương có thể kiên trì được hai ngày, ông sẽ gọi Giang Khương là gia gia. Bây giờ đã qua năm ngày, đáng lý ông đã sớm đổi sang họ Giang, gọi là Giang phán quan rồi.   

Bây giờ ông chỉ có sắc mặt khó coi nhìn Giang Khương trong màn hình, hàn quang bắn ra bốn phía, hừ lạnh:   

- Được, tiểu tử kia, cậu bình tĩnh như vậy phải không, nhưng lão tử sẽ không để cho cậu yên ổn như thế đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play