Mã Tiểu Duệ đánh giá Giang Khương trên dưới, gương mặt lộ ra vẻ quỷ dị:
- Tại sao nhìn cậu không giống như người bệnh nhỉ? Sắc mặt hồng hào, tinh khí mười phần, nào giống kiểu bị người ta chém mấy chục đao? Không phải cậu diễn trò trước Tề gia chứ?
- Diễn trò? Tương lai con của chị cưới vợ, chị mời người ta để diễn trò thử xem?
Nhìn Mã Tiểu Duệ, Giang Khương nhịn không được nói thầm trong lòng. Cô gái này, bình thường trước mặt người không quen biết thì tỏ ra đoan chính. Khi quen rồi, trở mặt 180 độ, điên không chịu được. Nhưng thực lực của cô lại rất cao, cho dù là hắn cũng phải hao phí không ít công sức mới đè cô được.
- Ồ, đây chính là vị hồng nhan khuynh thành trong truyền thuyết gây nên sóng gió phải không?
Mã Tiểu Duệ cũng không để ý đến Giang Khương nữa, quay sang đánh giá Tuyên Tử Nguyệt, ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường, sau đó chậc chậc than thở:
- Giang Khương, ánh mắt của cậu đúng là không tệ, không uổng công cậu chạy đến Tề gia cướp dâu như thế.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt nói như vậy, mặt Tuyên Tử Nguyệt không khỏi đỏ lên. Cô gái này có thể tùy ý ăn nói với Giang Khương như vậy, chỉ sợ cũng là thành viên chính thức của Thiên Y Viện. Tuổi còn trẻ nhưng đã là thành viên chính thức, bất luận hiện tại hay sau này sẽ đều là nhân vật khó lường. Cho nên, Tuyên Tử Nguyệt cũng không có dũng khí lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy đối phương thân mật với Giang Khương như vậy, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt có chút chua chua.
Giang Khương cười khổ nói:
- Được rồi, chị đừng có đùa nữa. Xin giới thiệu với chị, đây là Tuyên Tử Nguyệt.
- Tử Nguyệt, đây là Mã Duệ Hoằng, là nữ y sĩ trẻ nhất, ưu tú nhất của Thiên Y Viện, có một không hai trên đời.
Giang Khương mỉm cười giới thiệu với Tuyên Tử Nguyệt.
- Xin chào, tôi là Tuyên Tử Nguyệt, rất vui được gặp chị.
Nghe Giang Khương giới thiệu, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên chút khác thường, mỉm cười vươn tay về phía Mã Tiểu Duệ.
Mã Tiểu Duệ cũng vươn tay, cười nói:
- Xin chào, Tử Nguyệt, hoan nghênh đến Thiên Y Viện. Cô có thể gọi tôi là Mã Tiểu Duệ giống Giang Khương đấy.
- Vâng, Tiểu Duệ.
Tuyên Tử Nguyệt không nghĩ đến Mã Tiểu Duệ nhìn qua trông rất nghiêm túc lại dễ gần đến thế, vội vàng gật đầu.
- Nào, Tử Nguyệt, cô vừa đến Thiên Y Viện, hẳn còn chưa quen. Cuộc sống sau này, cứ để tôi lo cho cô.
Mã Tiểu Duệ cười nói.
- Sao?
Nghe Mã Tiểu Duệ nói, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Giang Khương.
- Cô đừng nhìn anh ta, tiểu tử này ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng không được gặp cô rồi.
- Tại sao?
Giang Khương cũng ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Duệ.
- Tại sao?
Mã Tiểu Duệ chớp mắt, nhìn Giang Khương, làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ khi cậu giết người lại chưa từng nghĩ đến cấm túc sám hối là chuyện đáng sợ đến cỡ nào sao?
- Cấm túc sám hối?
Giang Khương mở to mắt:
- Tôi sao?
- Đương nhiên, không phải cậu thì còn ai nữa?
Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Mã Tiểu Duệ không nhịn được cười lớn:
- Dựa theo hành động của cậu ngày hôn nay, không nói đến xử phạt nào khác, nhưng cấm túc sám hối là không thể tránh khỏi. Căn cứ vào phán đoán, ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Đương nhiên không loại trừ Viện trưởng Từ đồng tình với cậu, nhưng ít nhất cũng phải là một tuần.
- Hả?
Nghe đến đó, Giang Khương ngẩn cả người. Hắn thật không nghĩ qua, trong những mức phạt dành cho hắn lại có cấm túc sám hối.
Nhưng hắn cũng không lo lắng lắm. Cấm túc thì cấm túc, nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là…
- Vậy thì phải nhờ Mã Tiểu Duệ chị giúp tôi chiếu cố Tử Nguyệt một chút rồi.
Giang Khương vội vàng nói với Mã Tiểu Duệ. Tuyên Tử Nguyệt ở đây không quen. Nếu hắn thật sự bị cấm túc, có Mã Tiểu Duệ bên ngoài lo cho Tuyên Tử Nguyệt là tốt rồi.
- Biết rồi, nhìn biểu hiện khẩn trương của anh kìa.
Mã Tiểu Duệ hừ một tiếng, nói:
- Nên đi sắp xếp cho Tử Nguyệt trước đi. Một lát nữa chắc chắn sẽ có người tìm cậu. Lần này cậu phiền phức lớn rồi, hắc hắc.
- Được rồi, chúng tôi vào trước. Lát nữa tôi sẽ cho chị số của Tử Nguyệt.
Nói với Mã Tiểu Duệ hai câu nữa, Giang Khương vội vàng dẫn Tuyên Tử Nguyệt lên lầu.
- Em tạm thời ngủ tạm ở phòng anh nhé. Anh ở thư phòng cũng được rồi.
- Ở đây là phòng tắm, còn có một phòng bếp nhỏ. Nhưng chắc cũng không cần dùng đâu. Em muốn cái gì, cứ gọi điện thoại xuống căn tin, bên đó họ sẽ mang đến. Thức ăn bình thường đều miễn phí, trừ các loại thức ăn đặc biệt thôi.
- Chờ khi có thời gian, anh sẽ mời em ăn những món đặc sản của Thiên Y Viện, mùi vị rất ngon.
Nhìn Giang Khương cẩn thận giới thiệu hoàn cảnh cho cô nghe, Tuyên Tử Nguyệt cắn môi, đột nhiên nói:
- Giang Khương, chắc sẽ không có việc gì chứ?
Giang Khương sửng sốt, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó mỉm cười, dùng tay vén mái tóc của cô, sau đó nói:
- Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Mặc dù anh vừa mới vào Thiên Y Viện, nhưng mấy vị Thiên y sư cũng rất coi trọng anh. Hơn nữa, anh còn có trưởng bối đã từng ở Thiên Y Viện trước đây. Trong viện sẽ không làm gì anh đâu.
Nhìn thẳng vào hai mắt của Giang Khương, vẫn là sự tự tin như cũ, lúc này Tuyên Tử Nguyệt mới an tâm gật đầu.
- Yên tâm đi, có lẽ anh sẽ vắng mặt vài ngày, nhưng anh đã nhờ Mã Tiểu Duệ chiếu cố cho em. Còn có một vị sư tỷ nữa. Lát nữa anh sẽ nhờ chị ấy dành thời gian qua chơi với em. Rất nhanh anh sẽ trở lại.
Đang nói, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.
Nghe được tiếng gõ, Giang Khương bước đến, liền nhìn thấy một thân ảnh tú lệ.
Nhìn kỹ người này, Giang Khương mỉm cười. Nhắc Tào Tháo liền có Tào Tháo, lập tức nói:
- Vương Mịch, sao cô lại đến đây?
Vương Mịch cũng không vội trả lời, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, xác nhận Giang Khương cũng không có gì khác thường, liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Giang Khương, sư phụ gọi anh sang.
- Bảo tôi sang?
Giang Khương gật đầu:
- Được, tôi sẽ sang bên đó ngay.
Vương Mịch duỗi đầu nhìn vào bên trong, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, liền cười nói:
- Đây là Tuyên Tử Nguyệt tiểu thư phải không? Giang Khương, anh đi chuẩn bị đi. Có lẽ sẽ phải bị cấm túc một thời gian, nhưng tôi sẽ thay anh chăm sóc cho Tuyên tiểu thư.
- Thật phải bị cấm túc sám hối sao?
Giang Khương cười khổ:
- Mất bao lâu vậy?
- Viện ủy hội ý kiến là mười ngày.
Vương Mịch cười đáp.
- Mười ngày?
Sắc mặt Giang Khương càng khó coi hơn:
- Vậy còn có thêm gì nữa không?
- Không. Viện ủy hội quyết định sẽ chi trả mười khối Vân Cực Đan mà Tề gia yêu cầu, nhưng anh phải hoàn trả trong vòng năm năm.
Vương Mịch tiếp tục nói:
- Anh hãy cố gắng lên. Mười khối Vân Cực Đan này không dễ trả đâu.
Nghe xong, Giang Khương ngẩn người, cả kinh nói:
- Nội viện chi trả? Tôi đang có ý định nhờ sư phụ hỗ trợ.
Ngày hôm qua, khi đáp ứng yêu cầu của Tề Lãng, hắn cũng mường tượng Vân Cực Đan là một loại đan dược, nhưng căn bản không biết nó là loại gì.
Lúc đó, mặc dù hắn bưu hãn đến cực điểm, nhưng chẳng khác nào đèn cạn dầu. Cho nên, khi Tề Lãng đưa ra yêu cầu, hắn bình tĩnh gật đầu đáp ứng. Kỳ thật hắn
cũng không rõ Vân Cực Đan có tác dụng gì.
Mặc kệ Vân Cực Đan là cái gì, dù sao nó cũng còn tốt hơn là phát ra Thiên Y chiếu lệnh. Cho nên, Giang Khương không do dự gật đầu đồng ý ngay. Chuyện Vân Cực Đan từ từ sẽ tính. Dù sao trên đầu hắn cũng còn một vị sư phu y sư nhất phẩm. Nếu không thì Viện trưởng Từ cũng đã từng tỏ vẻ sẽ chiếu cố hắn.
Ít nhất là an toàn mang Tuyên Tử Nguyệt đi rồi tính sau. Nếu không đồng ý, đừng nói là muốn mang Tuyên Tử Nguyệt đi, hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn giết chết người của Tề gia, nội điểm này không cũng đủ để Tề Lãng không cho hắn đi rồi.
Giang Khương thật không ngờ Vân Cực Đan sẽ do nội viện chi trả.
Nhìn bộ dạng mơ hồ của Giang Khương, Vương Mịch mỉm cười lắc đầu:
- Anh đã là viện sĩ chính thức, lời anh nói chính là đại diện cho thái độ của viện. Anh đã đáp ứng điều kiện của người khác thì nhất định phải chi trả.
- Mặc dù anh khẳng định là không thể trả nổi rồi, nhưng Viện trưởng Từ rất trọng dụng anh, cho nên mới không đồng ý để La lão sư thay anh trả, mà tạo áp lực cho anh, yêu cầu anh trong vòng năm năm phải hoàn lại.
Nghe Vương Mịch nói, Giang Khương thở hắt ra. Xem ra hắn đánh cuộc không sai. Mặc dù nguy hiểm không nhỏ, nhưng giết nhiều người của Tề gia, lại còn mang Tuyên Tử Nguyệt đi, cái giá hắn phải trả cũng phải cao một chút.
- Tử Nguyệt, anh phải đi cấm túc sám hối mười ngày. Đây là Vương Mịch, là sư tỷ của anh. Em cứ an tâm ở đây, cô ấy sẽ chăm sóc em thật tốt. Nếu Vương Mịch bận quá, em cứ tìm Mã Tiểu Duệ. Mặc dù bà nương này có chút điên điên, nhưng làm người rất tốt.
Nghe Giang Khương nói, Vương Mịch đứng bên cạnh dở khóc dở cười. Cũng chỉ có Giang Khương mới dám gọi Mã Duệ Hoằng sư tỷ là bà nương, lại còn điên điên nữa chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT