Lời vừa nói ra, Thiên y sư Từ Khải Liễu liền cau mày. Chu Thế Dương nhìn thấy, liền ý thức được lời nói của ông có chút quá rõ ràng, vội vàng nói lại:
- Mặc dù người này tư chất không tệ, nhưng tính tình phải cần được rèn luyện nhiều hơn. Chúng ta thân là trưởng bối, phải quản thúc cậu ta nhiều hơn nữa. Nếu không, ngày sau ra ngoài làm việc, với tính cách như vậy, Nguyên Bân huynh cũng cảm thấy mất mặt.
Nghe Chu Thế Dương nói, mặc dù các vị Thiên y sư đang ngồi đây cũng mơ hồ cảm nhận được Chu Thế Dương dường như không quá thích Giang Khương, nhưng lời của ông không phải là không có lý, cũng không khỏi gật đầu, chỉ có sắc mặt của La lão y sư là tối sầm.
Nếu để cho viện xử lý, mặc dù Giang Khương sẽ không bị xử phạt quá nặng, nhưng cấm túc chỉ sợ là không tránh khỏi. Hắn chỉ có ba tháng, giờ đã phí mất mấy ngày, nếu bây giờ mà bị cấm túc nữa, như vậy thời gian lãng phí lại càng nhiều hơn. Nếu bị định tội nặng, trong vòng một năm, tư nguyên sẽ giảm một phần ba, lại còn phải gia tăng thêm nhiệm vụ, hoàn toàn bất lợi cho sự phát triển của Giang Khương.
La lão cau mày, nói:
- Giang Khương là đệ tử của tôi, cũng nên để tôi nói hai ba câu chứ.
Lời của La lão vừa nói ra, ba vị Thiên y sư đều nhìn La lão, ánh mắt của Chu Thế Dương hiện lên chút bất mãn nhưng cũng không nói gì. Bởi vì, mặc dù La lão là y sư nhất phẩm nhưng tư lịch đủ lớn, hơn nữa còn là người đứng đầu y sư nhất phẩm, hoàn toàn không bị câu thúc như những y sư nhất phẩm khác. Mặc dù không phải Thiên y sư, nhưng các Thiên y sư khác cũng đều tôn trọng ông.
Thiên y sư Từ Khải Liễu mỉm cười nói:
- La y sư cứ nói. Dù sao cậu ấy cũng là đệ tử của ông, ông là người có quyền lên tiếng nhất.
Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói xong, ánh mắt Chu Thế Dương liền tối lại. Ông như thế nào không biết Thiên y sư Từ Khải Liễu đã định chuyện của Giang Khương ra sao. Để cho La y sư chủ đạo xử lý chuyện này, là sư phụ xử lý đồ đệ, như thế nào cũng không thể quá nặng. Nhưng Từ Khải Liễu là Viện trưởng, nếu bà đã nói như vậy, ông cũng không cách nào phản đối.
- Cảm ơn Viện trưởng Từ.
La lão y sư mỉm cười gật đầu với Từ Khải Liễu, sau đó mới nói:
- Mặc dù Giang Khương vừa mới vào Thiên Y Viện chưa lâu, nhưng là sư phụ của cậu ấy, tôi vẫn hiểu rõ tính cách của Giang Khương.
- Tuy nói việc này Giang Khương làm có chút lỗ mãng, nhưng tình có thể hiểu.
- Tình có thể hiểu?
Nghe được lời nói rõ ràng là biện hộ cho Giang Khương, Thiên y sư Chu Thế Dương rốt cuộc không nhịn được, hừ lạnh:
- Đến nhà người ta đoạt vợ của người ta, hơn nữa còn giết người. Dù sao Tề gia cũng là gia tộc lớn. La y sư có phải là đã thiên vị quá chăng?
La y sư ngẩng đầu nhìn Chu Thế Dương.
Sau đó mỉm cười. Ông rất hiểu tính tình của Chu Thế Dương, lập tức nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương nói không sai. Đến nhà người ta cướp vợ người ta, lại còn giết người, quả thật Giang Khương đã làm hơi quá đáng, cũng là tuổi trẻ khí thịnh thôi.
- Tuổi trẻ khí thịnh? Tề gia được coi là gia tộc lâu đời ở Hoa Hạ, nếu chỉ là tuổi trẻ khí thịnh thì có thể đến nhà người ta giết người sao? Nếu không phải ỷ lại vào danh tiếng của Thiên Y Viện, cậu ta dám làm như thế? Danh tiếng của Thiên Y Viện sao có thể dễ dàng để cho một đứa nít ranh tuổi trẻ khí thịnh bôi nhọ được?
- Thiên y sư Chu Thế Dương, hãy nghe La y sư nói xong đã, sau đó chúng ta sẽ tiến hành định luận.
Nhìn La lão khẽ cau mày, Từ Khải Liễu rốt cuộc nhìn không nổi nữa, liền lên tiếng.
Bị Từ Khải Liễu nói như thế, Chu Thế Dương lúc này mới hậm hực im lặng, cũng hiểu được mình đã quá nóng vội rồi.
- Kỳ thật Giang Khương cũng đã tích oán với Tề gia đã lâu. Trước khi Giang Khương gia nhập Thiên Y Viện đã bị Tề gia âm thầm ám sát mấy lần. Theo như tôi biết, ít nhất là có ba lần. Hơn nữa, trong đó có một lần là do tôi tận mắt nhìn thấy. Tại trận động đất ở Lỗ Sơn, Giang Khương một mình ngày đêm không ngớt cứu giúp những nạn dân, nhưng lại bị người của Tề gia giả làm người bệnh gạt đến một chỗ hẻo lánh, sau đó bốn người tiến hành tập kích.
- Mặc dù lúc đó Giang Khương đã miễn cưỡng thoát hiểm, nhưng cũng bị trọng thương hôn mê. Tôi đã dùng Hồi Thiên Châm cứu lại cậu ấy một mạng.
Nói đến đây, La lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt lưỡng tình tương duyệt. Giang Khương làm như vậy, cũng là có tình có nghĩa, không phải loại người nhát gan. Thiên Y Viện chúng ta luôn cho rằng không bao giờ nợ ân tình của người khác. Lần này, Giang Khương dùng sức của một mình, chỉ mang theo bốn cao thủ ngoại viện chém trọng thương mười cao thủ của Tề gia, bình yên thoát thân, cũng đâu có làm mất thể diện của Thiên Y Viện chúng ta.
Nghe La lão nói như vậy, những vị y sư đang ngồi đây liền động dung. Bọn họ cũng biết chuyện Giang Khương một mình chạy đến Lỗ Sơn cứu người trong trận động đất rồi bị thương. Ai nấy cũng đều rất tán thưởng, nhưng không ngờ bị thương là do Tề gia ám sát.
Nghe xong, mọi người đều không nhịn được mà cảm thấy tức giận. Người của Tề gia giả bệnh để lừa gạt một bác sĩ đang toàn lực cứu người, thật sự là quá mức vô sỉ.
Nhìn vẻ mặt có chút căm tức của mọi người, La lão lại nói tiếp:
- Cho nên, mặc dù lần này Giang Khương làm việc hơi quá phận, nhưng cũng là có tình trong đó. Cho nên, tôi xin hướng Viện ủy hội thỉnh cầu giơ cao đánh khẽ.
Nghe đến đó, mọi người có mặt đều chậm rãi gật đầu, chỉ có Chu Thế Dương là lãnh đạm nói:
- Mặc dù tình có thể hiểu, nhưng dù sao cũng là quá mức tùy ý. Tuổi trẻ cũng nên ma luyện nhiều hơn mới tốt.
Thiên y sư Lưu Mộc Dương bên cạnh cười nói:
- Cách làm việc của Giang Khương thật ra khiến tôi rất hứng thú. Thanh niên làm việc có chút xúc động và nhiệt huyết cũng là chuyện bình thường. Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương cho rằng phải nên ma luyện nhiều hơn, vậy cứ để Giang Khương cấm túc một tuần, ma luyện tính tình của cậu ấy, để cậu ấy học được cách trầm ổn.
- Cấm túc một tuần? Tôi cảm thấy quá nhẹ. Nếu không có một người làm gương, những người trẻ tuổi trong viện làm sao mà tuân theo quy củ được?
Chu Thế Dương nhìn Lưu Mộc Dương, trong lòng hừ một tiếng. Ông làm sao mà không biết Lưu Mộc Dương có quan hệ rất tốt với La lão y sư.
- Tôi cảm thấy cần xử phạt nặng hơn nữa.
Nghe ý kiến của hai vị Thiên y sư, mọi người đều quay sang nhìn Từ Khải Liễu, xem bà quyết định như thế nào. Bình thường sẽ do ba vị thiên y sư quyết định, nhưng lần này Giang Khương làm hơi quá, cho nên mới phải tập trung mọi người lại để thương nghị.
Thấy hai vị Thiên y sư có ý kiến khác nhau, Từ Khải Liễu thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Nếu thiên y sư Lưu Mộc Dương và Chu Thế Dương có ý kiến khác nhau, vậy quyết định cấm túc mười ba ngày.
- Về phần Thông mạch thuật và mười viên Vân Cực Đan, nếu Giang Khương đã đáp ứng, vậy người trả sẽ là…
Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn La y sư, nói:
- La y sư, Giang Khương là đệ tử của anh, xử lý ra sao sẽ do anh quyết. Nhưng tôi không muốn anh nuông chiều Giang Khương quá. Vân Cực Đan sẽ do viện trả, Giang Khương hoàn lại trong vòng năm năm, như thế nào?
Nghe Từ Khải Liễu nói, La y sư chỉ biết cười khổ, sau đó gật đầu:
- Viện trưởng Từ nói rất đúng, chỉ là mười viên Vân Cực Đan sẽ do tôi thanh toán một nửa, viện trả một nửa. Như vậy áp lực của Giang Khương cũng không quá lớn, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tấn chức.
- Hahah, La y sư quả nhiên là sốt ruột đệ tử. Lần xử phạt này đã là phá lệ rồi. Nếu Giang Khương ngay cả chút áp lực đó cũng không chịu đựng nổi, bởi vì mười viên Vân Cực Đan mà ảnh hưởng đến việc tấn chức, như vậy cứ để cậu ta lo lắng một vài thứ cũng tốt.
Từ Khải Liễu nói:
- Nếu ngay cả cái này cậu ấy cũng làm không được, sau này chúng ta làm sao mà yên tâm cho cậu ta tiếp nhận y bát của Nguyên Bân huynh?
Nghe Từ Khải Liễu nói, gương mặt La lão ngưng trọng lại:
- Viện trưởng Từ nói đúng, tôi đã quan tâm quá đáng rồi. Đúng là ngọc không mài thì không thể sáng được.
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Từ Khải Liễu mỉm cười nói:
- Lúc này Giang Khương hẳn đã về rồi. La y sư đi thông báo quyết định xử phạt cậu ta đi. Còn về phần tiểu cô nương Tuyên gia kia, lần này Tuyên gia đã làm đến nước này rồi, xem như không thể vãn hồi, cứ để cô ấy ở trong viện đi.
- Vâng.
Nghe Từ Khải Liễu nói xong, mọi người đồng thanh đáp lại, xem như tán thành ý kiến của bà. Lần này Tuyên gia đúng là chiếm tiện nghi rồi. Chỉ có Chu Thế Dương là hừ lạnh trong lòng. Viện trưởng Từ quá thiên vị rồi. Bản tính của đàn ông chính là quá mềm lòng.
- Em tạm thời ở đây nghỉ ngơi, anh sang gặp sư phụ trước.
Giang Khương dẫn Tuyên Tử Nguyệt bước vào một viện tử, vừa đi vừa nói, nhưng lại nhìn thấy một người từ trong viện bước ra.
Người đi ra nhìn thấy Giang Khương, liền lắc đầu than thở:
- Chậc chậc, Giang Khương, nghĩ không ra cậu dám đến nhà người ta đoạt dâu. Nhìn cậu như vậy, ai nghĩ cậu dám làm ra chuyện như thế chứ?
Giang Khương đang định lên tiếng, đối phương đã nói trước:
- Nghe nói cậu ở Tề gia chiến một trận rất dữ dội, còn tưởng rằng cậu sẽ được nâng cáng trở về, nhưng bây giờ trông có vẻ rất linh hoạt. Nào, đến đây thử với tôi hai chiêu đi.
Nghe lời người này nói, còn có vẻ mặt trêu chọc, Giang Khương bất đắc dĩ nói:
- Mã Tiểu Duệ, chị tránh ra đi, không thấy tôi là bệnh nhân sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT