Ở bờ hồ ngoại thành Vân tỉnh, ở một viện lạc khổng lồ, lúc này đang vô cùng vui mừng náo nhiệt.   

Không ít người đang duỗi cổ ra ngoài trông ngóng, đợi đoàn xe rước dâu trở về.   

- Wao... đến rồi, đến rồi... nhìn trực thăng bên kia kìa, chắc không lâu nữa sẽ đến...   

Lúc này có người hưng phấn chỉ một chấm đen nhỏ ở phía chân trời, nói.   

Bên dưới trực thăng là đoàn xe rước dâu dài thật dài lúc này cũng đang chậm rãi đi về phía bờ hồ.   

- Mượn người? Muốn mượn người gì?   

Từ Dương hơi bất ngờ nhìn Giang Khương, ngạc nhiên nói.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Nhờ anh Từ Dương cho tôi mượn vài cao thủ ngoại viện của Văn phòng đại diện tại Vân tỉnh...   

- Cao thủ ngoại viện?   

Từ Dương nghe thấy yêu cầu của Giang Khương thì hơi sửng ra. Giang Khương này đi đám cưới còn dẫn theo cao thủ ngoại viện để làm gì?   

Có điều Từ Dương không hổ là người phụ trách Văn phòng đại diện của Thiên Y viện trú tại Vân tỉnh, sau khi nghĩ mọt chút, sắc mặt khẽ biến. Anh ta nhìn khuôn mặt  

lãnh đạm của Giang Khương một lúc lâu mới nở nụ cười, nói:   

- Được thôi... Tôi cho cậu mượn, có điều Văn phòng đại diện tại Vân tỉnh của tôi chỉ có bốn người...   

- Được... Bốn người thì bốn người... Thật sư làm phiền anh Từ Dương rồi...   

Giang Khương cười gật đầu nói.   

- Giang Khương, cậu nói vậy là khách khí rồi... Giữa chúng ta còn khách khí làm gì?   

Từ Dương gật đầu, sau đó nói:   

- Được... Để giờ tôi sắp xếp cho cậu...   

Từ Dương nhìn xe của Giang Khương cùng bốn cao thủ ngoại viện biến mất khỏi tầm nhìn, nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó cười khổ lắc đầu, thở dài nói:   

- Thanh niên, đúng là không biết phải nói sao... Có điều, Thiên Y viện mình cũng chẳng sợ gì... haha...   

- Đì đoàng...   

Trong tiếng pháo nổ đì đoàng, đội xe chậm rãi tiến vào cổng đại viện. Tề Nhạc Minh khuôn mặt mỉm cười dìu Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi bước xuống xe, từ từ bước vào đại viện trong tiếng vỗ tay của người thân, bạn bè và các vị khách quý.   

Hôn lễ Tề gia lần này theo đúng yêu cầu của Tề Nhạc Minh, tiến hành theo nghi thức hôn lễ phương Tây. Trên bãi cỏ ven hồ bên cạnh đại viện, một hôn lễ long trọng đã được chuẩn bị xong.   

Đội xe đón dâu đã trở về, các vị khách quý và người thân bạn bè đều lần lượt ngồi ở bên hồ, chờ nghi thức bắt đầu.   

Tuyên Năng trên mặt mỉm cười, lẳng lặng nhìn con gái trước giờ dường như chưa bao giờ xinh đẹp như vậy trước mặt, trong mắt tràn ngập áy náy. Cuối cùng ông chỉ đành đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười đó, cười nói:   

- Tử Nguyệt, hôm nay con đẹp lắm...   

- Vâng... cảm ơn ba...   

Cuối cùng trên mặt Tuyên Tử Nguyệt đã nở một nụ cười ấm áp, gật đầu.   

Tuyên Năng nhìn nụ cười ấm áp của con gái cũng mỉm cười gật đầu, sau đó giao con gái vào tay Tề Nhạc Minh đang chậm rãi bước đến. Sau đó ông nhìn cô con gái dịu dàng hiền thục đứng bên cạnh Tề Nhạc Minh, chậm rãi đi về phía trước trong tiếng vỗ tay của mọi người.   

Phía trước là những cậu bé cô bé vô cùng đáng yêu đang chầm giỏ hoa đi theo cô dâu chú rễ, vừa đi vừa nhẹ nhàng vẩy cánh hoa hồng   

Rồi sau đó, một bé trai bé gái giúp cô dâu nâng đuôi soa-rê trắng tinh lên.   

Tuyên Năng nhìn con gái càng ngày càng cách xa mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, sau đó nhẹ nhàng thở dài.   

Có điều, trong mắt mọi người xung quanh, họ vẫn cho rằng mình hiểu rõ tâm tình của vị gia chủ Tuyên gia này. Con gái bảo bối duy nhất giờ đã gã cho người đàn ông khác, tâm tình của người làm cha không buồn bã mới lạ.   

Các thế gia truyền thừa từ thời xa xưa dĩ nhiên sẽ không có tín ngưỡng tôn giáo, cho nên trong nghi thức không có Chúa, nhưng do quan hệ của trưởng bối hai nhà Tuyên Tề rất thân, cho nên một vài quy củ vẫn phải làm đủ. Dù có tổ chức hôn lễ theo nghi thức phương Tây thì cũng không thể thiếu những thứ này.   

Tuyên gia và Tề gia thân là những thế gia truyền thừa từ xa xưa kết thân, khách khứa đến dự hôn lễ dĩ nhiên khá nhiều, ở hội trường có vài trăm chiếc ghế đều ngồi đầy khách khứa.   

Tề Nhạc Minh nhìn khách khứa đang mỉm cười vỗ tay xung quanh, tâm tình tương đối tốt. Y xoay đầu nhìn cô gái mà y yêu mến từ lâu bên cạnh, trong lòng vô cùng đắc ý. Bắt đầu từ hôm nay cuối cùng thì cô gái kiêu ngạo này đã phải cúi đầu với mình, vào Tề gia rồi, từ nay về sau sẽ hoàn toàn thuộc về mình.   

Nghĩ tới đây, tâm tình Tề Nhạc Minh vô cùng vui sướng. Y bắt đầu ảo tưởng, từ nay sau lúc, nên chỉnh đốn cô nàng kiêu ngạo này như thế nào, để cô từ nay về sau sẽ như một con mèo hoang được thuần dưỡng, phủ phục dưới chân mình.   

Ông cụ chủ trì hôn lễ vô cùng hiền lành và đôn hậu.   

- Giờ đây, tôi chúc mừng đôi bạn trẻ sắp trở thành vợ chồng... Nhưng, tôi vẫn phải làm theo tục lệ, hỏi một câu...   

Ông cụ trên mặt nở nụ cười hân hoan, sau đó nhìn về phía khách khứa, mỉm cười nâng cao giọng hỏi:   

- Xin hỏi các vị khác ở đây, có ai phản đối không? Nếu không ai phản đối, vậy thì tôi tuyên bố, đôi bạn trẻ này chuẩn bị trao nhẫn, chính thức trở thành vợ chồng...   

Nghe ông cụ nói vậy, bên dưới vang lên những tiếng cười vui vẻ.   

Trên mặt ông cụ lúc này cũng tràn ngập nụ cười, nói tiếp:   

- Được, nếu như không có ai phản đối, vậy thì tôi tuyên bố...   

Đang lúc mọi người đang chờ ông cụ tuyên bố cho hai người trao nhẫn thì đột nhiên xảy ra bất ngờ.   

- Tôi phản đối...   

Một giọng nói trong sáng và nghiêm túc chợt vang lên giữa đám đông.   

Âm thanh này vừa phát ra, vẻ mặt ông cụ kia cứng đờ, sau khi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười liền nhìn về phía truyền đến giọng nói, chuẩn bị tiếp tục cười nói.   

Lúc này giữa đám đông cũng phát ra những tiếng kinh ngạc trầm thấp, tất cả mọi người đều thấy sắc mặt chú rể phía trước đột nhiên trở nên xanh mét. Sau đó tất cả mọi người đều ý thức được, hình như không phải có người đang nói đùa. Thế là họ lần lượt ngoảnh đầu ra sau.   

Họ nhìn thấy một thanh niên đang chậm rãi bước đến, sau lưng hắn còn có bốn người trung niên mặt mày lạnh lùng, mặc đồ trung sơn màu đen, tất cả mọi người đều xác định, đây không phải trò đùa.   

Hơn nữa hình như trên ngựa mấy người phía sau đều đeo một huy chương nho nhỏ, không ít người cũng thấp giọng kinh ngạc kêu lên:   

- Thiên Y viện...   

Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng những người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Mọi người cũng bắt đầu chú ý thấy trên ngực trái của chàng thanh niên khuôn mặt đẹp trai kia có một huy chương hình hồ lô màu xanh, còn bốn người trung niên mặt mày lạnh lùng, mặc đồ trung sơn màu đen sau lưng trên ngực đeo huy chương màu trắng.   

Lúc này sắc mặt của mọi người lập tức trở nên cổ quái.   

Sau đó họ đồng loạt nhìn về phía cô dâu chú rể bên trên, không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vì sao người của Thiên Y viện lại nhúng tay vào chuyện này.   

Lúc này sắc mặt Tề Nhạc Minh cực kỳ khó coi, trở nên xanh lét, nhìn chằm chằm Giang Khương đang chậm rãi tiến đến. Ngay cả tay y cũng bắt đầu run lên. Y không ngờ, trong hôn lễ của mình lại xuất hiện màn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play