- Xin lỗi... hôm nay sơn trang đã được bao rồi, không mở cửa đón khách ngoài...   

Một người đàn ông trung niên mặc vest đánh giá Giang Khương một chút, sau đó nở nụ cười nghề nghiệp, khách sáo cười nói với Giang Khương.   

Trên người đối phương có khí tức nhàn nhạt không khỏi bị Giang Khương nhạy cảm phát hiện được, đây là một cao thủ.   

Đầu óc Giang Khương nhanh chóng xoay chuyển, hắn không biết rõ ở đây có người của Tề gia hay không, mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.   

Hắn lập tức cười gật đầu, lui đi.   

Mặc dù có người ngăn ở cửa, nhưng Giang Khương muốn vào cũng không phải việc gì khó. Sau khi Giang Khương mỉm cười liền đi quanh Tử Vân sơn trang một vòng, đứng ở một chỗ vắng vẻ. Giang Khương quan sát xung quanh, lại nín thở nghe ngóng, xác nhận bên trong không có ai, đồng thời căn cứ vào kinh nghiệm có thể khẳng định quanh đây không có camera mới nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, sau đó nhay chóng chạy lên hai bước, thuận theo bờ tường “phốc” một tiếng nhảy lên, đưa tay bám lên thành tường, im lặng lộn vào trong.   

Giang Khương nhẹ nhàng đáp xuống bên trong, nhìn xung quanh, lúc này mới sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi về dãy phòng khách phía trước.   

Nếu Tử Vân sơn trang này đã được bao hết, vậy Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên ở trong căn phòng tốt nhất của Tử Vân sơn trang. Cái này cũng không quá khó tìm.   

- Xin chào... xin hỏi khu VIP ở đâu?   

Giang Khương khẽ mỉm cười gọi một nhân viên phục vụ lại ân cần hỏi thăm.   

- Khu VIP?   

Nhân viên phục vụ này hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói:   

- Ngài đang hỏi phòng Tổng thống à?   

- Đúng...   

Giang Khương mỉm cười nhưng đồng tử co rút rất nhanh, nhìn vào mắt nhân viên phục vụ phía trước, đồng thời trong đầu lóe lên một dòng tin: “Khởi động thiên phú Mê hoặc cấp 1.”   

- Tuyên tiểu thư đang ở phòng Tổng thống số 1... Xin mời ngài đi theo tôi, tôi có thể dẫn ngài đi...   

Ánh mắt nhân viên phục vụ hơi ngây ra, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười nhìn Giang Khương, nói.   

- Không cần, cô nói cho tôi biết đi như thế nào là được...   

Giang Khương tiếp tục mỉm cười. Hắn biết với năng lực hiện tại của mình không thể ảnh hưởng đối phương quá lâu. Mình chỉ có cùng lắm mười giây, kỹ năng Mê hoặc này sẽ mất đi hiệu lực.   

- Vâng... ở đây... đi đến ngã cua phía trước, lại đi...   

Nữ nhân viên phục vụ đáng yêu nhanh chóng chỉ đường cho Giang Khương.   

Sau khi Giang Khương nghe rõ thì lại mỉm cười.   

Sau đó, hắn nhìn vào mắt nữ nhân viên phục vụ, thấp giọng cười nói:   

- Được rồi, giờ không còn chuyện gì nữa, cô đi đi... Nhớ, cô chưa từng gặp tôi...   

Giang Khương nhìn nữ nhân viên phục vụ chậm rãi rời đi mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Sau đó hắn đi theo chỉ dẫn của nữ nhân viên phục vụ.   

Sau vài phút, Giang Khương cũng xuất hiện trước dãy phòng Tổng thống.   

Giang Khương nhìn tòa nhà ba tầng thì thoáng trầm ngâm, sau đó hắn nhìn đồng hồ trên điện thoại, giờ đã hơn chín giờ tối, xung quanh cũng tương đối yên tĩnh. Sau đó hắn đi đến một góc không người, cẩn thận trèo lên theo bức tường.   

Hắn không đi vào trong gõ cửa là vì hắn biết rõ chắc chắn trong hành lang có camera giám sát. Hắn không muốn để lại bất kỳ chứng cứ mình nửa đêm xông vào nhà người ta cướp vợ.   

Hơn nữa nếu trong camera giám sát xuất hiện một người đàn ông xa lạ vào phòng cô dâu lúc chín giờ tối, những bảo vệ đó cho dù không chú ý cũng sẽ chú ý.   

Giang Khương dán lên bức tường cẩn thận leo lên lầu hai, sau đó nín thở nghe ngóng âm thanh bên trong.  

Lúc này bên trong có người đang nói chuyện với nhau, hình như một nam một nữ. Sau khi Giang Khương xác định không phải Tuyên Tử Nguyệt thì liền cẩn thận di chuyển sang bên. Hắn rất rõ, một nam một nữ bên này có lẽ là ba mẹ Tuyên Tử Nguyệt. Hai người e đều là cao thủ trong cao thủ, chỉ cần thiếu cẩn thận một chút sợ là sẽ bị họ nghe thấy động tĩnh.   

Có điều cũng may, cả đoạn đường Giang Khương cẩn thận di chuyển không hề kinh động hai người. Giang Khương di chuyển sang một ô cửa sổ còn sáng đèn khác. Lúc này cuối cùng Giang Khương đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ, đang ngồi trước bàn sách, cầm lược chải đầu.   

Giang Khương nhìn thấy động tác chậm rãi nhưng đầy ưu thương của Tuyên Tử Nguyệt thì trong lòng bất giác căng thẳng. Sau khi hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn thấy đã cách cửa sổ đầu tiên kia hơn mười mét, xác nhận có lẽ họ sẽ không nghe thấy được mới đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.   

Giang Khương nhẹ nhàng gõ hai cái, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần bên trong dường như hơi cứng đờ, một lúc sau mới chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cửa sổ bên này.   

Giang Khương nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn rõ ràng hơi tái nhợt thì trong lòng đau nhói, hắn biết chuyện này, mặc kệ thế nào, mình cũng phải làm cho tốt.   

Mượn ánh đèn Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Trên mặt cô nhanh chóng lộ ra nụ cười hưng phấn nhưng nó nhanh chóng trở nên ảm đạm đi. Cô chỉ khẽ mỉm cười đi tới, mở cửa sổ ra, nhìn Giang Khương nói:   

- Sao anh lại tới đây?   

Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu nói:   

- Anh nói rồi, đã bảo em chờ anh rồi mà...   

Giang Khương ngồi trên salon, cầm ly trà nóng Tuyên Tử Nguyệt đem tới, sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt, sau đó mỉm cười nói:   

- Anh đưa em đi nhé?   

Tuyên Tử Nguyệt nghe thấy Giang Khương nói vậy liền nhìn chằm chằm Giang Khương, một lúc lâu sau mới cười lắc đầu nói:   

- Không... em không đi được...   

Giang Khương nhìn thấy nụ cười thoáng mang chút bất đắc dĩ của Tuyên Tử Nguyệt liền cắn môi, sau đó nói:   

- Lần này anh có thể đưa em đi... Giờ anh là y sĩ của Thiên Y viện... Cho dù có là Tề gia cũng không dám làm gì anh!   

- Giờ anh là y sĩ của Thiên Y viện?   

Hai mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng ngời nhưng lại nhanh chóng ảm đảm, sau đó cười nói:   

- Cho dù anh là y sĩ của Thiên Y viện cũng vô ích... Em không thể đi, em đi, chắc chắn ba mẹ em sẽ chịu khổ, hơn nữa không thể vì em mà làm xấu quan hệ của Tuyên gia và Tề gia được...   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nhìn Giang Khương, cười nói:   

- Cho dù thế nào, em cũng rất cảm ơn anh!   

Giang Khương nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm và lời nói của Tuyên Tử Nguyệt liền nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó gật đầu nói:   

- Anh hiểu ý em...   

Tuyên Tử Nguyệt lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng kia biến mất trong màn đêm, trên mặt đột nhiên có thêm hai dòng lệ trong suốt.   

Ngày hôm sau rất náo nhiệt, trong tiếng pháo nổ ầm ầm, một đội xe dài chậm rãi chạy ra khỏi cổng Tử Vân sơn trang, sau đó thuận theo con đường lớn, không nhanh không chậm đi về phía trước.   

Trên không trung có một chiếc trực thăng đang bay chậm, ghi lại toàn bộ cảnh đội xe hoa lệ long trọng từ trên cao.   

Tề Nhạc Minh ngồi trong chiếc xe chủ hôn, hôm nay y vô cùng đẹp trai, đồ vest màu trắng, áo cỏ cổ dài tay, cộng thêm mái tóc vuốt keo bóng lưỡng được sấy thẳng đứng, trên mặt ngàn ngập vẻ hưng phấn và vui sướng. Dù là ai nhìn thấy đều phải dựng ngón tay cái lên tán dương.   

- Tử Nguyệt... hôm nay là ngày vui của chúng ta, em cười đi... đừng mặt mày rầu rĩ như vậy...   

Tề Nhạc Minh nhìn Tuyên Tử Nguyệt ngồi đối diện cuối cùng hơi nhíu mày.   

Tuyên Tử Nguyệt mặc bộ váy cưới màu trắng, trang điểm nhẹ xinh đẹp vô cùng. Lúc này co ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhạc Minh, sau đó trên mặt cũng chậm rãi nở ra nụ cười.   

Mặc dù nụ cười hơi cứng ngắc, nhưng vẫn làm Tề Nhạc Minh rất hài lòng.   

- Ừm... vậy mới được, hôm nay là ngày vui của chúng ta, nếu cô dâu không vui, vậy thì quá buồn cười rồi...   

Tề Nhạc Minh hài lòng cười gật đầu.   

Lúc này, Giang Khương lẳng lặng ngồi ở trong xe cách đó không xa, nhìn đội xe dài, trên khuôn mặt lạnh nhạt không biết suy nghĩ gì, cho đến khi đội xe chậm rãi biến khỏi tầm mắt mới chậm rãi nói với tài xế:   

- Quay về văn phòng đại diện trước đi...   

- Sao? Giang Khương về rồi à?   

Từ y sĩ xuất hiện trước mặt Giang Khương, rất kinh ngạc, hôm nay là ngày vui của Tề gia và Tuyên gia, Giang Khương đi chúc mừng, sao đột nhiên lại quay về?   

Giang Khương khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó nói:   

- Anh Từ Dương, tôi đến mượn vài người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play