Giang Khương dường như đã bị thương quá nặng, không để ý đến đám người Tề gia đang tấn công đến, vẫn cúi đầu đứng im, không hề nhúc nhích.
Ngồi bên trong xe, Phan Hiểu Hiểu che miệng, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhưng so với cô đã nghĩ thì nghiêm trọng hơn nhiều. Cô chưa từng nghĩ đến cảnh tượng lại kinh khủng đến như vậy.
Trước đây cô vẫn nhìn thấy đám công tử đánh nhau đến chảy máu, nhưng còn trước mắt thì...
Nhìn hai người nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Khương cộng thêm một mảng đỏ trước ngực, thân hình tùy thời có thể ngã xuống, Phan Hiểu Hiểu che miệng không để cho mình khóc thành tiếng.
Cô biết cô không giúp được gì, có ra ngoài cũng chỉ gây thêm loạn cho hắn. Ngồi ở đây, để hắn thanh thản, cho dù có khóc cũng không để hắn nghe thấy.
Giang Khương có một người, lại còn bị thương nặng, trong khi bọn họ vẫn còn đến năm người không bị thương. Chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao? Tề Nhạc Minh tự tin, cho dù là y, một quyền cũng có thể đánh chết tên vương bát đản kia.
Đương nhiên, là Thiếu chủ của Tề gia, làm chuyện khinh thường như vậy, đúng là có chút phong hiểm. Cho nên khẳng định là phải giao chuyện này cho thủ hạ đi làm. Cơ thể không dính máu, nhưng lại có thể nhìn thấy đối thủ chảy máu, còn không sảng khoái sao?
Người của Tuyên gia cũng có chút không đành lòng, đặc biệt là Tuyên Vân, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút phức tạp. Người thanh niên trước mắt này một chiêu có thể giết chết được ba cao thủ Tề gia, đổi lại bản thân bị thương nặng. Nhưng dưới sự vây công của tám người mà còn có thể đánh chết ba người, thật sự là làm cho người ta bội phục.
Hơn nữa, so sánh với những người đồng lứa với hắn, cơ hồ không tìm được người nào có thể so sánh được, lại còn tâm đầu ý hợp với tiểu thư. Nếu như người này có bối cảnh như Tề gia thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, Tuyên Vân nhẹ thở dài, dường như không đành lòng nhìn tiếp, quay sang nhìn tiểu thư đang hôn mê, lại thở ra một hơi.
Lúc này năm đạo thân ảnh rất nhanh bao phủ Giang Khương.
Nhìn thân ảnh Giang Khương biến mắt, Phan Hiểu Hiểu đang che miệng rốt cuộc nấc lên, biến thành tuyệt vọng. Cô điên cuồng ấn vào điện thoại di động, muốn nhờ nó mà cầu cứu một ai đó, nhưng điện thoại không ngừng truyền đến tiếng tút tút, không hề có bất cứ tín hiệu gì.
Thấy mãi vẫn không gọi được, Phan Hiểu Hiểu liền ném mạnh điện thoại ra ngoài cửa xe.
Nhưng cô lại phát hiện, ngoài cửa sổ, Giang Khương vẫn đứng ngay tại chỗ. Chỉ là vết máu trên ngực hắn lại càng nhiều hơn. Thậm chí Giang Khương còn ho khan, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.
Bên cạnh, năm người chỉ còn lại ba người.
Khụ khụ. Tiếng ho khan không ngừng khiến cho Giang Khương từ trạng thái Minh không thanh tỉnh lại. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong phần ngực, chữa trị thương thế đang tăng thêm cho hắn.
Rốt cuộc, y không thể chịu nổi sự dày vò đáng sợ này. Y không thể chịu được một người bị đánh trọng thương như vậy lại còn có thể làm cho y khẩn trương.
- Lên, giết hắn cho tôi. Ai giết được, thưởng cho mỗi người một triệu.
Tề Nhạc Minh kêu lên.
Trọng thưởng tất có dũng phu. Mặc dù ba người đã sớm run sợ trong lòng, nhưng Thiếu chủ đã ra lệnh, hơn nữa Giang Khương lại còn trọng thương nặng hơn trước, ba người liếc mắt nhìn nhau liền cắn răng vọt tới. Tiểu tử trước mắt quỷ dị vô cùng, nhưng đối phương rõ ràng đã không còn khiến người ta phát lạnh như ban đầu.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của đối phương, có thể cử động được hay không còn chưa tính, huống chi là đánh. Cho nên cả ba đều hít một hơi thật sâu, tiếp tục tấn công Giang Khương. Bọn họ tin tưởng rằng, một kích cuối cùng sẽ khiến cho đối phương chết là không thể nghi ngờ.
- Không thể chết được, mình nhất định không thể chết được. Mình còn rất nhiều chuyện cần làm.
Giang Khương thầm nghĩ, sau đó ngừng thở, cảm giác trong đầu truyền đến một tin tức.
Ba người còn lại đều là ba người cực kỳ có kinh nghiệm, hình thành thế tam giác, lao tới Giang Khương. Hai mắt Giang Khương nhẹ nhàng nhắm lại, hai ngón tay căng ra, trong đầu hiện lên động tác và phương vị của ba người.
Ba người Tề gia đang tấn công Giang Khương, thấy hắn một lần nữa nhắm mắt lại, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương. Bởi vì mỗi lần bọn họ công kích, đối phương liền có biểu hiện này, giống như hắn chỉ cần đứng im tại chỗ là có thể phán đoán được vị trí và công kích của từng người.
Thậm chí còn có thể dịch chuyển cơ thể, khiến cho những bộ phận quan trọng tránh khỏi đòn công kích.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ run sợ. Bọn họ chưa từng gặp qua người nào lại quỷ dị như thế, chẳng khác nào đằng sau có thêm một đôi mắt.
Bây giờ Giang Khương đã tiến nhập vào trạng thái Minh không. Ba người kia đã khẩn trương trong lòng, nhưng hiện tại đã không còn đường lui, đành phải cắn răng dựa
theo phương vị đã định mà công kích Giang Khương.
Trong đầu Giang Khương nhanh chóng hiện lên vị trí của từng người, đồng thời rất nhanh ra tay ước lượng phương hướng và lực công kích của hắn.
Trong thiên hạ không có gì là không phá được, chỉ có nhanh là không phá được. Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Khương có thể chiến thắng một cách thần kỳ. Lần này hắn toàn lực ra tay, một đạo ngân quang và ô quang hiện lên trước mắt hai người. Nhìn hai đạo ánh sáng này, ánh mắt của cả hai hiện lên sự kinh hãi, vẻ mặt trong nháy mắt đông cứng lại.
Dưới sự công kích toàn lực của Giang Khương, rốt cuộc người cuối cùng cũng đã ngã xuống đằng sau. Ánh mắt lóe lên, mang theo một tia huyết hoa.