Sắc mặt Tề Nhạc Minh rất khó coi, đến cả tay cũng run lên.   

Cái chết của Tề Lang chính là tổn thất khó có thể quên đối với Tề Nhạc Minh. Hơn nữa, trước sau còn có mấy cao thủ thất bại trong tay Giang Khương. Cho dù cao thủ Tề gia rất đông, nhưng điều đó cũng làm cho Tề gia có chút thương cân động cốt.   

- Giết hắn cho tôi.   

Tề Nhạc Minh oán độc nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang được người của Tuyên gia vây quanh, sát ý trong mắt càng đậm thêm vài phần. Sau đó chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng quát lên.   

Tề Nhạc Minh vừa nói xong, tám người phía sau y liền lao lên, vây quanh Giang Khương ở chính giữa.   

- Muốn tử chiến sao?   

Thấy bốn phía đều bị bao vây, gương mặt Giang Khương hiện lên sự bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nhìn chiếc xe của mình, thấy Phan Hiểu Hiểu vẫn ngồi bên trong, chậm rãi lắc đầu.   

Nhìn đám người vây quanh Giang Khương, còn lại nhìn ánh mắt kiên định của hắn đang hướng cô lắc đầu, Phan Hiểu Hiểu bắt đầu bối rối. Cô hiểu ý của Giang Khương. Cô đã gọi điện thoại ra ngoài biết bao nhiêu lần, nhưng cột sóng của điện thoại đều không có tín hiệu gì. Xem ra đối phương đã dùng dụng cụ quấy nhiễu sóng điện thoại, phong tỏa tín hiệu thông tin khu vực xung quanh. Hơn nữa xe của cô đậu ở đây lâu như vậy mà không có một chiếc xe nào đi đến, hiển nhiên là đối phương đã có chuẩn bị mà đến. Nhìn động tác của đối phương, không biết là nhân vật và thế lực như thế nào?   

Phan Hiểu Hiểu nhìn ngón tay Giang Khương phát ra ánh sáng, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt bị hai người chế trụ không cách nào nhúc nhích, nhẹ cắn môi một cái, sau đó ngồi im trong xe.   

Cô biết mình không phải mục tiêu của đối phương, cho nên cô cứ ngồi trong xe, sẽ không ai để ý đến cô. Bây giờ Giang Khương đang gặp phiền phức, cô có ra ngoài cũng không giúp gì được hắn.   

Sau khi cô nhìn ra phía sau, mới phát hiện không biết từ khi nào đằng sau đã có hai chiếc xe chặn lại. Cô có muốn rời đi cũng không có biện pháp.   

Cho nên, Phan Hiểu Hiểu chỉ có thể ngồi trên xe, lựa chọn trơ mắt nhìn mà không thể giúp gì được. Đã không giúp được, vậy thì tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho Giang Khương.   

Hai tay Tuyên Tử Nguyệt bị hai cao thủ của Tuyên gia giữ chặt, có muốn giãy dụa hay nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể hét lớn với Tề Nhạc Minh:   

- Tề Nhạc Minh, anh thả anh ấy ra đi, tôi sẽ trở về, bình tâm nguyện ý gả cho anh.   

- Hừ, bình tâm nguyện ý? Muốn như vậy, cái giá để trả chính là hắn phải chết.   

Nghe được lời này, sắc mặt Tề Nhạc Minh lại càng trầm xuống, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói:   

- Cô cho rằng đến bây giờ mà tôi còn để cho hắn sống sao?   

- Tôi thích cô, đối tốt với cô như vậy mà cô chỉ biết nhớ thương hắn.   

Tề Nhạc Minh nói.   

Ánh mắt tàn khốc quay sang nói với tám người đang vây quanh Giang Khương:   

- Giết hắn cho tôi, bầm thây vạn đoạn.  

Nghe Tề Nhạc Minh ra lệnh, tám người liếc mắt nhìn nhau, sau đó quát lớn một tiếng rồi lao tới Giang Khương.   

Giang Khương hít vào một hơi, hai tay run lên, tay trái phát ra ánh sáng màu bạc, tay phải là màu đen sẫm.   

Đối mặt với sự tập kích của tám người cùng lúc, Giang Khương cũng hét lớn một tiếng rồi tấn công. Chết hay sống sẽ được quyết định bởi một kích này.   

Khi ra tay, hai mắt Giang Khương híp lại, sau đó nhìn xug quanh, phát hiện thiên địa đã biến thành một màu xám trắng.   

- Chủ thể tiến vào trạng thái không minh, Huyết mạch thiên phú Thông minh chi tâm khởi động. Thiên phú bậc một: Mê hoặc, Thanh chướng thống nhất khởi động, tiêu hao năng lượng chậm lại 90%.   

Một tin tức hiện lên trong đầu Giang Khương.   

Từ lúc tin tức này hiện lên, thị giác, thính giác, khứu giác và cảm giác của đều được tăng lên, phán đoán tình huống chung quanh một cách rõ ràng, động tác của tám người đều hiện rõ trong đầu của hắn.   

Giang Khương phán định rất rõ ràng. Bị tám người bao vây, khẳng định là không còn đường chạy trốn, chỉ có thể phát huy thực lực của mình đến mức tận cùng. Nếu như có thể ngay từ ban đầu, đánh ngã mấy chiến lực của đối phương, như vậy hắn sẽ có cơ hội.   

Cho nên, trong nháy mắt hắn liền khởi động trạng thái Không minh, tiến hành đánh cược một lần.   

Năng lượng của hắn bây giờ khá đủ. Hơn nữa ở trạng thái Không minh, năng lượng tiêu hao chậm lại 90%, tương đương với tiêu hao năng lượng khi khởi động một loại thiên phú, đủ cho hắn chống đỡ một khoảng thời gian rất dài.   

Khi những thân ảnh chạm vào nhau.   

Lập tức phát ra tiếng kêu và huyết hoa văng ra.   

Đợi mọi người tách ra, không ai có thể nghĩ đến tình huống sẽ thảm thiết như thế.   

Ngay cả sắc mặt Tề Nhạc Minh bên cạnh cũng biến đổi. Y thật sự không ngờ tình huống sẽ là như vậy.   

Giang Khương đứng im tại chỗ, hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trước ngực là một mảnh đỏ tươi.   

Từ mũi dao trong hai tay của hắn chậm rãi nhỏ xuống mấy giọt máu.   

Ánh sáng phát ra từ bàn tay trái có chút mờ xuống, nhưng sau khi huyết quang rơi xuống, liền khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, ánh sáng khiến cho người ta lạnh cả người.   

Ánh sáng xanh đen ở tay phải cũng có một màu đỏ sậm, sau khi huyết quang chảy xuống, chỉ còn lại một màu xanh đen, giống như ánh sáng phát ra từ địa ngục.   

Nhìn Giang Khương đứng chính giữa phát ra hàn ý khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng, tất cả đều ngẩn cả người. Cho đến khi chung quanh vang lên tiếng ngã xuống, mọi người mới giật mình tỉnh lại.   

Bịch bịch bịch.   

Tám người ngã xuống mất ba người. Một người ôm ngực, một người ôm cổ, người còn lại thì không một tiếng động ngã xuống đất.   

- Tại sao lại như vậy?   

Tề Nhạc Minh lẳng lặng nhìn ba người nằm trên mặt đất, không thể tin được mà lắc đầu, kinh hãi thì thào.   

Không ai có thể nghĩ đến, tám cao thủ vây công Giang Khương, chỉ dưới một chiêu đã giết chết mất ba người.   

Mọi người đều quay sang nhìn Giang Khương. Từ sắc mặt và vết thương trên ngực của hắn, mọi người đều nhìn ra được Giang Khương đang bị thương rất nặng, nhưng thật không ngờ hắn chấp nhận bị trọng thương để đổi lại ba mạng người.   

Nhưng Giang Khương vẫn còn đứng im, trong khi đối thủ có đến ba người chết, rốt cuộc thì hắn bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào?   

Mọi người mơ hồ nhìn thấy Giang Khương cúi đầu, nhưng khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra dòng máu đỏ sậm, chảy xuống cằm, cổ, ngực, khiến cho ngực của hắn bị nhuộm đỏ thêm một phần.   

- Giang Khương.   

Nước mắt Tuyên Tử Nguyệt tuôn ra như mưa, ra sức giãy dụa, nhưng cô vừa mới nói được một nửa, thân hình liền mềm oặt xuống.   

Phía sau cô, Tuyên Vân thu tay lại, sắc mặt lạnh lùng, giống như vừa rồi không phải là ông ta đánh cú đánh đó.   

Một tiếng của Tuyên Tử Nguyệt khiến cho Giang Khương thoáng tỉnh lại một chút, chậm rãi quay đầu lại, hướng đến nơi phát ra thanh âm. Khi ánh mắt của người Tuyên gia đang dìu Tuyên Tử Nguyệt chạm phải ánh mắt của Giang Khương, nhất tề rùng mình một cái. Bởi vì ánh mắt của Giang Khương lạnh như băng, không hề có bất kỳ tình cảm nào, chỉ có sát ý mà thôi.   

Hơn nữa khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, giống như huyết Tu La trên chiến trường, khiến người ta không rét mà run.   

Điều này làm cho những người chạm phải ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy có một luồng sát ý xông thẳng vào đầu, khiến cho người ta lạnh cả người.   

Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương khi nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, dường như thoáng ôn hòa một chút. Sau khi xác nhận Tuyên Tử Nguyệt chỉ ngất đi, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.   

Lúc này, năng lượng trong cơ thể Giang Khương rất nhanh vận chuyển. Hắn bị thương tại phổi, lúc này đang dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được dần lành lại, ngay cả mấy cái xương sườn bị gãy cũng tự động nối liền.   

Nhưng đầu óc Giang Khương vẫn thanh tỉnh như cũ. Hắn có thể cảm giác được năng lượng tích trữ đang nhanh chóng giảm xuống. Mỗi một lần hít thở, hắn cảm thấy đau vô cùng, nhưng dần dần giảm bớt.   

- Tốt nhất là giết chết hắn, giết chết hắn.   

Lúc này, Tề Nhạc Minh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn năm cao thủ còn lại, quát lớn.   

Nghe tiếng quát của Tề Nhạc Minh, ánh mắt của năm cao thủ còn lại liền bốc lên hỏa quang. Kỳ thật bọn họ biết rõ, tiểu tử trước mắt có thể một chiêu giết chết ba người trong số họ, nhưng cũng bởi vì bọn họ quá mức khinh thường đối phương, tưởng rằng bị tám người vây công, đối phương sẽ không có lực hoàn thủ. Nhưng thật không ngờ tốc độ đối phương lại kinh khủng như vậy, thậm chí dùng cả tính mạng của mình, hoàn toàn không thèm phòng ngự, toàn lực ra tay, đánh chết cả ba người.   

Nhưng bây giờ đối phương đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, sẽ không còn sức mạnh và tốc độ kinh khủng như vừa rồi, muốn giết chết đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Thậm chí chỉ cần một người thôi cũng đủ.   

Cho nên, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại hét lớn một tiếng, vọt về phía Giang Khương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play