Nói xong những lời này, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó thúc dục nội khí trong cơ thể, đẩy nội khí từ mười đầu ngón tay và lòng bàn tay ra, sau đó truyền vào những huyệt vị và kinh mạch tại ngực bụng của ông lão họ Dương.
Diện tích ngực bụng lớn hơn đầu và hai tay rất nhiều, cho nên lần đẩy độc này là gian nan nhất. Giang Khương nháy mắt lại, bắt đầu cố hết sức ứng phó.
Chỉ cần kiên trì qua được cửa này, như vậy chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Giang Khương đem toàn bộ sức lực vận chuyển nội khí, sương mù trên đỉnh đầu càng ngày càng đậm, thậm chí chậm rãi bắt đầu dầy đặc như nước vậy.
Chỉ là nội khí bị đẩy ra, sắc mặt Giang Khương cũng dần dần trở nên càng khó coi hơn, càng ngày càng trắng bệch... Mồ hôi trên trán cũng túa ra như sương mù trên đầu.
Mà ông lão họ Dương vốn bị vây trong trạng thái mê man, lúc này mồ hôi trên người cũng tuôn ra càng ngày càng nhiều. Nhưng chẳng ai dám tiến lại gần lau đi, sợ kinh động tới Giang Khương và ông lão họ Dương. Chỉ có thầy thuốc đứng một bên lúc này đang khẩn trương nhìn rất nhiều mồ hồi trên người ông lão họ Dương, sau đó thỉnh thoảng điều chỉnh tốc độ truyền dịch một chút. Cơ thể người bị mất dịch nhiều như vậy, phải thông qua truyền dịch để bổ sung lượng dịch tương đương mới được.
- Dư Liên... Thật sự không nghiêm trọng như vậy chứ?
Rốt cục Dương Vân Dương không nhịn nổi nữa, tiến tới đứng cạnh Dư Liên, lo lắng hỏi nhỏ.
Dư Liên gật đầu, nói:
- Tiêu hao nội khí như vậy, nếu hắn tiếp tục thì rất có khả năng..
Lời này vừa nói xong khiến Dương Vân Dương vô cùng kinh hãi. Chẳng qua Dư Liên bỏ thêm một câu.
- Nhưng nếu hắn có đủ sâm núi cao tuổi để tiếp tục thì có lẽ... Có lẽ có thể cố gắng vượt qua được!
- Ồ... Sâm núi nhiều tuổi... Có, có...
Ánh mắt Dương Vân Dương sáng lên. Loại thuốc như sâm núi nhiều tuổi kia, lần trước ông đã tặng cho Giang Khương hai lần, hiển nhiên trong nhà cũng có ít đồ dự trữ, hơn nữa đều là thuốc tốt trên trăm năm. Ông vội vàng vẫy tay về một phía, ánh mắt ra hiệu cho thầy thuốc đứng một bên, gật đầu.
Thầy thuốc kia vội vàng xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền mang hai hộp gấm trở về.
Giang Khương thúc dục nội khí trong cơ thể hết sức, đồng thời cũng vận chuyển Ngũ Cầm Hí toàn lực. Lúc này hắn không hề giữ lại một chút nào. Chỉ cần xông qua được cửa này, những chuyện kế tiếp mới có ý nghĩa. Nếu ngay cả một cửa này còn chưa xông qua nổi, như vậy khổ cực bao lâu như thế lại chẳng có tác dụng gì.
Mà lúc này hình xăm màu đỏ trên vai trái của Giang Khương, dưới tầng áo dầy cũng bắt đầu lóe sáng dồn dập...
Trong đầu hắn có từng dòng tin hiện lên:
- Năng lượng bản thân cơ thể sắp suy kiệt... Năng lượng tích lũy của đuôi thứ tư có thể kích hoạt hoàn tất... Dùng hết sức thôi động phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí, hấp thu năng lượng...
Cùng với sự vận chuyển của Ngũ Cầm Hí, lúc này Dư Liên bên cạnh cảnh nhận được dao động và biến hóa từ Giang Khương, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần. Là một đặc vệ, hiển nhiên gã cũng có phương pháp luyện khí riêng, nếu không thì không thể đạt được tới độ cao như vậy.
Lúc này hiển nhiên gã cũng nhận ra, vị thầy thuốc Giang trẻ tuổi này, vì để vượt qua đã dùng hết cả gốc rễ, mạo hiểm vận chuyển phương pháp luyện khí cuối cùng. Mà lúc vận chuyển phương pháp luyện khí như vậy sẽ không thể bị quấy rầy chút nào. Một khi bị quấy rầy, như vậy sẽ rất dễ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn Giang Khương, trên mặt Dư Liên lúc này cũng phải lộ một tia bội phục. Đồng thời vận chuyển nội khí, còn có thể vận chuyển phương pháp luyện khí. Loại chuyện có thể xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào như thế, bản thân gã cũng không dám làm. Mà vị trước mắt này không biết là lấy đâu ra tự tin, lá gan lại lớn như vậy.
- Phù...
Lại qua mấy phút, đột nhiên Giang Khương thở hắt ra một hơi, sau đó lui mạnh lại hai bước, giống như đã hao hết tất cả sức lực vậy, ngã ngồi lên ghế, không nhúc nhích chút nào nữa.
Khi Giang Khương ngã ngồi trên ghế, một tin tức lại hiện lên trong đầu hắn:
- Năng lượng bản thân cơ thể suy kiệt... Năng lượng đuôi thứ tư trong cửu vĩ tiêu hao 4%. Trước mắt năng lượng tích lũy chỉ còn lại 3%... Đề nghị mãnh liệt, cơ thể nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn mê, bổ sung năng lượng...
Nhìn Giang Khương giống như ngồi không nổi nữa, lúc này Dư Liên mới tiến lên vài bước, đặt nhẹ tay phía sau lưng Giang Khương, sau đó bưng một chén nước, đặt lên mép hắn, hạ giọng nói:
- Thầy thuốc Giang, uống một miếng nước trước đi...
Giang Khương miễn cưỡng nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm nước, lại nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, đưa tay vào trong áo, lấy cây sâm núi hai trăm năm kia ra. Đây là chỗ dựa cuối cùng của hắn, mặc dù vẫn còn hơi tiếc nuối nhưng trước mắt chỉ còn lại hai vị trí trên người, hắn tin rằng một cây sâm núi này có thể chống đỡ cho hắn hoàn thành lần đẩy độc này, cũng có thể vượt qua được.
Chẳng qua lúc này Dương Vân Dương vội vàng mang hai hộp gấm tới, đưa tới trước mặt Giang Khương, nói:
- Thầy... Thầy thuốc Giang, cậu xem có thể dùng hay không!
- Phán định... Sâm núi một trăm ba mươi lăm năm tuổi, phẩm tướng hoàn chỉnh, thượng phẩm... Sâm núi một trăm năm mươi lăm năm, một phần rễ sâm, phẩm tướng đầy đủ, thượng phẩm...
Giang Khương đưa mắt nhìn hai cây sâm trong hộp gấm, trong nháy mắt liền xác định tuổi của hai cây sâm này.
Hắn lập tức chậm rãi gật đầu, đưa tay lấy cây sâm một trăm năm mươi lăm năm kia, gặm như gặm củ cải, rắc một tiếng liền cắn cả miếng, cho vào trong miệng nhai nuốt. Sau đó hắn lại cắn một miếng to, lần này nhai vài cái liền nuốt xuống. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Dư Liên bên cạnh, hắn cũng bỏ luôn khúc cuối cùng vào miệng nhai.
Vừa nhai, Giang Khương vừa bắt đầu vận chuyển phương pháp luyện khí Ngũ Cầm Hí. Đã không còn nhiều thời gian nữa, hắn vừa đã chú ý, sức thuốc trong người ông
lão họ Dương nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm hai mươi phút rồi sẽ tan đi. Nói cách khác, hiện tại hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian, lợi dụng phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí, lấy ra một bộ phận năng lượng sinh vật của sâm núi nhiều năm này để dùng tạm lúc khẩn cấp.
Sau đó trong quá trình đẩy độc, hắn vừa hấp thu lại vừa sử dụng. Dù sao hiện tại nguyên cây sâu lâu năm đã vào bụng, hẳn là có thể giúp mình chống cự thêm vài phút rồi.
Mà sau khi cây sâm này vào bụng, trong đầu Giang Khương lại hiện lên tin tức:
- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc thù, bắt đầu hấp thu...
Nhìn Giang Khương vừa nuốt xong cây sâm, quanh thân thể lại có một luồng dao động tràn ra, Dư Liên đồng thời kinh hãi, vội vàng lui lại phía sau vài bước, sợ kinh động tới Giang Khương luyện khí. Chỉ là lúc này dần dần gã cũng không còn lo lắng nữa. Vị thầy thuốc Giang trước mắt này chính là một quái thai, dưới tình huống nào cũng có dũng khí vận hành phương pháp luyện khí, giống như kinh mạch của hắn như thép vậy, không sợ luyện tới đau sườn.
Hơn nữa lá gan của hắn cũng rất lớn, có gan nuốt nguyên cả cây sâm hơn trăm năm như vậy, sau đó vận khí, không sợ dược lực quá mạnh khiến hắn chống không nổi.
Thầy thuốc đứng một bên cũng thừa dịp Giang Khương nghỉ ngơi, lòng đầy lo lắng tới cầm ống nghe đặt vào ngực ông lão họ Dương, cẩn thận kiểm tra, xác nhận tim không vấn đề gì, vẫn đập đều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cầm khăn sạch vội vàng lau đầy mồ hôi trên người ông lão họ Dương.
Chẳng qua Giang Khương nghỉ ngơi ngắn ngủi hai phút liền như đã hồi phục một chút, sau đó đứng dậy đi tới, tay đặt nhẹ lên chỗ bắp đùi ông lão họ Dương, tiếp tục bắt đầu đẩy độc...
Vẫn là cảnh đầu tràn đầy sương mù như cũ, nhưng dường như lần này Giang Khương thoải mái hơn không ít. Có nguyên một cây sâm chống đỡ, mặc dù bởi sức thuốc quá mạnh, Giang Khương rõ ràng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trống ngực gia tốc nhưng có phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí ổn định siêu cấp trợ giúp vận chuyển sức thuốc, còn có công năng của đuôi thứ tư trong cửu vĩ, Giang Khương có thể miễn cưỡng chịu được sức thuốc bộc phát của nguyên cây sâm một trăm năm mươi năm tuổi.
Mà có nguyên cây sâm này chống đỡ, lúc Giang Khương dừng lại, rốt cục trạng thái cũng tốt hơn lần trước vài phần, có thể tự tay lấy chén uống nước...
Chẳng qua uống hết nước xong, Dư Liên lại bị Giang Khương dọa giật nảy mình. Bởi Giang Khương lại cầm lấy cây sâm hơn trăm năm thứ hai, bỏ vào miệng ăn rạo rạo như ăn kẹo, nuốt sạch sẽ cả cây.
Mà Dư Liên đứng một bên lúc này mặt xanh mét. Lúc này rốt cục Dương Vân Dương cũng không nén nổi kỳ quái, nhìn Giang Khương nuốt hết cây sâm, lại uống miếng nước, tiếp tục đi tới bên cạnh cha mình, lúc này ông mới hạ giọng nói với Dư Liên:
- Có vấn đề gì không?
- Quái vật... Quái vật...
Dư Liên hạ giọng, liên tục lắc đầu nói.
- Hả? Tại sao?
Nghe thấy Dư Liên luôn bình tĩnh dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt lại nói như thế, nghi hoặc trong lòng Dương Vân Dương càng sâu hơn vài phần.
Thấy Dương Vân Dương hỏi tới, lúc này Dư Liên mới trầm giọng nói:
- Loại sâm núi đã hơn trăm tuổi này có dược lực rất mạnh. Nếu người bình thường ăn nguyên một cây như vậy, không chết cũng toi mạng tám phần. Cho dù là chúng tôi, nhiều nhất một lần chỉ có gan ăn một nửa cây. Nhưng vị thầy thuốc Giang này đúng là quái vật, liên tiếp ăn hai cây... Nếu đổi thành tôi.... Cũng chết chắc rồi!
- Hả... Vậy thầy thuốc Giang...
Lúc này Dương Vân Dương cũng kinh hãi. Vốn ông thấy thầy thuốc Giang ăn sống hai cây sâm, tình huống dường như chuyển biến tốt đẹp, lúc này còn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hiện tại nghe Dư Liên giải thích như thế, ông cảm thấy như không phải vậy.
Nhìn dáng vẻ kinh hãi của Dương Vân Dương, Dư Liên nhớ lại đầu tiên Giang Khương nói một câu tràn đầy tự tin "tôi sẽ không chết!" Kia, còn có gan tùy tiện vận hành phương pháp luyện khí bất cứ lúc nào kia, giờ cũng có vẻ nghi ngờ không rõ, từ tốn nói:
- Chẳng qua cũng không chắc. Vị thầy thuốc Giang này rất quái lạ... Không chừng, hắn sẽ không chết thật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT