Đầu tiên dùng vũ hỏa sắc, sau đó chậm rãi dùng văn hỏa nấu, Giang Khương vô cùng cẩn thận sắc hơn nửa giờ, lúc đó mới sắc xong bát thuốc.   

Tới gần ngửi mùi hương nhàn nhạt, xác nhận đã đến lúc, Giang Khương mới cẩn thận bưng ấm thuốc, rót thuốc bên trong ra.   

Chỉ vừa một chén nhỏ, Giang Khương bưng thuốc, đi theo phía sau Dương Vân Dương, vội vàng mang cho ông lão họ Dương đang chờ trong phòng đọc.   

Nhìn Giang Khương bưng chén thuốc cẩn thận, đặt lên bàn đọc sách của mình, ông lão họ Dương cũng không bê lên ngay mà nhìn về phía Giang Khương, ánh mắt lộ vẻ mỉm cười, nói lời cảm ơn:   

- Thầy thuốc Giang, cậu vất vả quá rồi!   

Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:   

- Dương lão khách sáo rồi... Tôi chỉ tận lực với chức trách của mình mà thôi! Mời ngài uống thuốc đi. Thuốc lạnh thì hiệu quả cũng giảm. Để tôi còn phải giúp ngài thúc đẩy sức thuốc, đồng thời dùng hết sức đẩy độc...   

- Tốt...   

Ông lão họ Dương cũng không khách sáo thêm nữa, uống hai ba hớp hết chén thuốc.   

Nhìn chén thuốc đã được ông lão họ Dương uống hết, Giang Khương gật đầu, sau đó cười nói:   

- Dương lão... Mời tới nằm xuống bên này, tôi chuẩn bị tận tâm đẩy độc cho ngài!   

Dương Vân Dương một bên vội vàng tiến đến, dìu ông lão họ Dương nằm xuống phản, sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

- Có cần cởi quần áo không?   

- Cần chứ... Cởi hết...   

Giang Khương chậm rãi gật đầu, đồng thời nhìn về phía Dương Vân Dương, nói:   

- Trưởng ban, mời ông bố trí thầy thuốc, chuẩn bị dụng cụ truyền dịch, để có thể còn cần bổ sung dịch và năng lượng cho ông lão.   

- Tốt tốt... Tôi lập tức bố trí ngay...   

Dương Vân Dương vội vàng gật đầu, nói dứt lời liền cầm điện thoại trên bàn đọc, bấm một dãy số, nói vài câu, sau đó gật đầu với Giang Khương, xong liền tiến lên giúp ông lão họ Dương cởi toàn bộ quần áo.   

Ông lão họ Dương cởi hết quần áo xong, nằm lên trên phản, mặt cũng không có vẻ gì lo lắng lắm, chỉ mỉm cười nhìn Giang Khương nói:   

- Thầy thuốc Giang, nhờ cậy cả vào cậu đấy!   

Giang Khương gật mạnh đầu, sau đó lấy một ống châm to bằng cánh tay trong túi ra. Lúc này hắn mở ra khiến Dương Vân Dương ở cạnh càng hoảng sợ. Bên trong toàn bộ đều là châm bạc, phải tới trăm cây, lóe sáng khiến người ta hoa mắt.   

Đây là châm bạc tinh khiết mà Giang Khương cố ý mua từ Đồng Nhân Đường, không phải loại châm bạc pha thép hiện tại. Muốn giải độc, đẩy độc thì thế nào cũng phải dùng loại châm bạc tinh khiết này. Thật ra trong truyền thuyết, cung đình cổ đại đều thích dùng châm bạc thử độc, cũng không phải hoàn toàn đúng, chẳng qua là do bên ngoài hiểu nhầm mà thôi.  

Bạc tinh khiết có tác dụng phát hiện độc, phối hợp với một số phương pháp và thuốc đặc thù thì có thể nhận ra một số độc tố tồn tại. Mà hiện tại Giang Khương muốn làm là phối hợp thuốc, đẩy Tiêu Mệnh Độc trong cơ thể của ông lão họ Dương ra bên ngoài.   

- Thầy thuốc Giang, thủ pháp của cậu rất tốt... Không đâu một chút nào...   

Mặc dù không thấy trên người mình đã bị châm bao nhiêu châm bạc nhưng ông lão họ Dương có thể cảm nhận được, ở đầu, ngực, bụng và tứ chi của mình đều được Giang Khương châm ít nhất bao mươi chỗ. Thậm chí ông cũng có thể xác nhận một số huyệt vị được Giang Khương châm, ví dụ như:   

- Bách Hội, Nhân Trung...   

Chỉ là Giang Khương châm mấy chục cây như vậy, ông lão họ Dương vẫn không hề có cảm giác đau đớn rõ ràng, chỉ hơi tê tê một chút thôi.   

Dương Vân Dương đứng bên cạnh lúc này đầu đã đầy mồ hôi. Nếu không phải ông đủ tín nhiệm Giang Khương thì nhất định không thể cho hắn tiếp tục châm nữa. Ba bốn mươi cây châm cắm lên thân thể cũng thật sự dọa người rồi.   

Chẳng qua còn may là lúc này mặc dù ông lão họ Dương bị châm mấy chục cây châm bạc rồi nhưng vẻ mặt lại không đau đớn chút nào, hơn nữa nói năng cũng vẫn rất có tinh thần, lúc này mới khiến Dương Vân Dương thoáng buông lỏng một chút.   

- Túc tam lý, Trùng dương, Ẩn bạch...   

Châm nốt mấy cây cuối cùng, đủ cả Túc dương minh vị kinh rồi, lúc này Giang Khương mới đứng thẳng dậy, thở phào một hơi.   

Lúc này Dương Vân Dương vội vàng mang một cái ghế tới, nói:   

- Thầy thuốc Giang, có cần nghỉ ngơi một chút hay không?   

Giang Khương nhìn sắc mặt ông lão họ Dương, sau đó lắc đầu, trầm giọng nói:   

- Không được, trưởng ban, hiện giờ sức thuốc sẽ lập tức bắt đầu có hiệu quả... Nhiều nhất chỉ duy trì gần một tiếng. Tôi phải cố hết sức đẩy càng nhiều độc tốc giúp Dương lão tướng càng tốt...   

Dương Vân Dương lần đầu thấy Giang Khương nghiêm túc như vậy, lập tức vội vàng gật đầu, không dám nói thêm, sợ quấy nhiễu tới hắn.   

- Bắt đầu có tác dụng rồi...   

Thấy trên mặt ông lão họ Dương từ từ ửng hồng, Giang Khương hít sâu một hơi, không chậm trễ chút nào, mười ngón trên hai tay chuyển hướng, sau đó đặt lên đầu ông lão họ Dương, bắt đầu thúc dục nội khí của mình, truyền nội khí từ mười đầu ngón tay vào các huyệt vị trên đầu ông lão họ Dương.   

Một bát thuốc Mộc Long Căn này có thể khiến Tiêu Mệnh Độc tục tập trong kinh mạch và huyệt vị trong thời gian ngắn. Mà Giang Khương muốn làm là nhân cơ hội này, thông qua châm bạc tại huyệt vị, đẩy Tiêu Mệnh Độc này từ trong cơ thể ông lão họ Dương ra bên ngoài.   

Nhìn sau khi Giang Khương ấn hai tay lên đầu, mặt cha mình trong nháy mắt liền đỏ bừng, hai mắt Dương Vân Dương mở to, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, sợ kinh động tới Giang Khương.   

Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút...   

Không biết bao lâu sau, Dương Vân Dương cảm thấy hai mắt mình cũng bắt đầu đau nhức rồi, lúc này mới phát hiện ra đỉnh đầu Giang Khương mơ hồ có sương mù mờ nhạt bốc lên.   

- Cao thủ võ lâm?!   

Dương Vân Dương nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Giới Vương đại nguyên soái, sau đó chuyển mạnh ánh mắt tới một góc phòng đọc.   

Ở góc đó, đặc vệ Dư Liên chậm rãi đi ra, hướng về phía Dương Vân Dương gật đầu, sau đó vươn một ngón cái lên mép, ý bảo Dương Vân Dương chớ có lên tiếng, sau đó liền đứng nghiêm ở đó, không nhúc nhích chút nào.   

Nhìn động tác của Dư Liên, đầu tiên Dương Vân Dương còn hơi ngẩn ra. Nhưng vị trí Dư Liên đứng đột nhiên lại khiến ông rõ ràng. Đây là Dư Liên đang hộ vệ cho cha ông, hoặc cho Giang Khương.   

Rốt cục qua một lúc, Giang Khương chậm rãi thu tay trên đầu ông lão họ Dương về, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó mới ngẩng đầu lên.   

Lúc này, Dương Vân Dương mới nhìn thấy vẻ mặt của Giang Khương giờ đã tái nhợt.   

Giang Khương cố sức đặt mông ngồi xuống cái ghế Dương Vân Dương mang tới lúc trước, sau đó lấy trong túi ra một khúc sâm núi, không chần chừ chút nào, cho vào miệng cắn, cố sức nhấm nuốt.   

Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Khương, Dương Vân Dương há miệng định nói nhưng lại không biết nên nói gì. Thấy bên cạnh có một bình nước, ông vội vàng cầm chén tới rót, đưa qua:   

- Thầy thuốc Giang, uống nước đi!   

Giang Khương chậm rãi gật đầu, sau đó miễn cưỡng cười cười với Dương Vân Dương, lúc này mới tiếp nhận chén nước, uống ừng ực vài hợp, sắc mặt mới thoáng tốt hơn vài phần.   

Buông chén nước xong, Giang Khương thoáng nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng dậy. Dương Vân Dương bên cạnh nhìn Giang Khương tuy tốt hơn vài phần nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, lo lắng nói:   

- Thầy thuốc Giang, có cần phải nghỉ ngơi thêm một chút không?   

- Không được... Không còn nhiều thời gian lắm, không thể đợi thêm nữa!   

Giang Khương cười khổ lắc đầu. Hắn vẫn đánh giá thấp Tiêu Mệnh Độc rồi. Mặc dù độc tố này tụ tập tại kinh mạch và huyệt vị nhưng muốn dẫn độc tố từ châm bạc ra lại càng khó hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.   

Chẳng qua lúc này Giang Khương đã không còn đường lui nữa. Đây là biện pháp duy nhất. Lần đầu tiên đẩy độc, ít nhất phải đẩy ra gần một nửa Tiêu Mệnh Độc. Nếu không đạt được hiệu quả như ý thì trong ba lần sẽ rất khó bài trừ hoàn toàn được Tiêu Mệnh Độc.   

Tuy nói rằng sau ba lần vẫn có thể tiếp tục đi tìm Mộc Long Căn nhưng tốc độ lan tỏa của Tiêu Mệnh Độc này cực kỳ kinh khủng. Một khi dừng đẩy độc, như vậy trong vòng vài ngày, nó lại khôi phục độ đậm đặc như ngày đầu ngay. Đến lúc đó nếu đẩy độc một lần nữa, hơn nữa thân thể của ông lão họ Dương cũng bởi vậy mà càng trở nên suy yếu, thế thì đúng là cái được không bù nổi cái mất.   

Cho nên chuyện tới nước này, hiện tại Giang Khương chỉ có thể cố gắng. Chỉ cần cố được qua lần đầu tiên, lần thứ hai và lần thứ ba sẽ dễ dàng hơn nhiều.   

Bỏ dở giữa chừng chưa bao giờ là tính cách của Giang Khương. Cho nên hắn hít nhẹ một hơi xong, lại chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay ông lão họ Dương, bắt đầu đẩy độc một lần nữa...   

Thời gian lần này rõ ràng dài hơn vài phần. Nhìn thấy sương mù trên đỉnh đầu Giang Khương bốc lên như khói trong nồi nước, thậm chí thân thể của hắn cũng bắt đầu run lên, Dương Vân Dương đứng một bên cũng phải nắm chặt hai tay.   

Chẳng qua hoàn hảo là lần này dường như Giang Khương lại cố gắng được, sau đó ngồi trở lại ghế. Chẳng qua lần này hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi đó, cúi đầu, thở hổn hển, vươn thẳng tay ra.   

Dương Vân Dương vội vàng bưng chén nước tới đặt vào tay Giang Khương. Giang Khương run rẩy nắm lấy, đưa chén lên miệng, cố uống hai hớp, nhưng vừa uống một hớp thì trái tim liền run lên.   

Uống hai hớp nước xong, hơi thở Giang Khương dường như bình ổn không ít, sau đó lại lấy từ trong túi ra khúc nhân sâm núi, bỏ vào miệng nhấp nháp.  

- Hiện tại... Để thầy thuốc tiến vào, truyền... Truyền thuốc bổ cho ông lão đi...   

Giang Khương vừa nhấm sâm, hơi thở khôi phục một chút, ngẩng đầu nói với Dương Vân Dương.   

Thầy thuốc đã chờ sẵn bên ngoài, nghe gọi liền vội vàng tiến vào, nhìn thân thể ông lão đầy mồ hôi, giống như vừa từ dưới nước lên kia, vội vàng lấy dịch truyền, lấy ven và nhanh chóng truyền dịch...   

Đợi tới khi thầy thuốc truyền dịch tốt rồi, lúc này dường nhưng Giang Khương cũng khôi phục một chút, dựa cạnh bàn đứng lên, đi tới bên cạnh người ông lão, đưa tay đặt lên thắt lưng ông lão.   

Nhìn hai tay Giang Khương vẫn run rẩy như cũ, Dư Liên đứng một bên đột nhiên lên tiếng:   

- Cứ thế cậu sẽ chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play