Phòng nghỉ rất được, máy tính gì đó đều có đủ. Cho nên sau khi Giang Khương quay về phòng liền phân tích lại những tin tức thu thập được hôm nay, sau đó bắt đầu mở máy tính điều tra một chút thông tin Tham mưu trưởng Phan Thiên Mục.   

Tuy lúc ở trong quân ngũ đội trưởng cũng có nói với bọn hắn một lượt về tình hình quân đội Trung Quốc, nhưng không nói chi tiết lắm, cho nên hắn muốn biết được tình hình của vị Tham mưu trưởng Phan này, cần phải có sự giúp đỡ của wikipedia vạn năng.   

Sau khi Giang Khương xem xong một lượt tư liệu trên đó liền nhẹ nhàng thở hắt ra. Mặc dù vị Tham mưu trưởng Phan này chỉ là một thiếu tướng như trong tay thật sự nắm thực quyền.   

Quân khu Bắc Kinh là một trong mấy quân khu lớn của Trung Quốc, gánh vác trọng trách bảo vệ trọng địa thủ đô, dĩ nhiên thực sự siêu quần, mà vị thiếu tướng Phan Thiên Mục này chỉ là Tham mưu trưởng. Theo những thành tích của ông mấy năm nay, chắc hẳn một hai năm nữa sẽ được lên trung tướng, tiến thêm một bước nữa. Với lại ban nãy Phó Tỉnh trưởng La cũng không nói rõ, Phan gia vẫn còn một cụ ông, giờ đang ở tầng cao nhất trong quân đội. Tuy hiện giờ ông cụ trong trạng thái về hưu một nửa, nhưng sức ảnh hưởng không cần nói cũng biết.   

Hiện tại Phan Thiên Mục mới bốn sáu bốn bảy tuổi, tiền đồ chắc chắn sáng lạn. Thế nên cũng khó trách Phó Tỉnh trưởng La ở Sở Nam xa xôi cũng chú ý đến vị thiếu tướng này. “Đây là một gốc cây không nhỏ.” Giang Khương sờ sờ cằm, cảm thấy dường như có thể phát triển. Có lẽ hiện tại đồng chí Tham mưu trưởng Phan chưa rõ một vài vấn đề nào đó, nhưng hai năm sau, có lẽ sẽ có đủ tư cách để tiếp xúc chúng. Hơn nữa Phan gia còn có cây đại thụ ông cụ Phan. Với địa vị của ông cụ Phan này, dĩ nhiên đã đủ tư cách tiếp xúc đến mấy thứ kia.   

Nghĩ đến những chuyện này, Giang Khương thở ra một hơi. Dường như mình đang càng ngày càng đến gần chân tướng.   

Sáng sớm, sau khi Giang Khương rời khỏi giường rửa mặt, lấy từ trong ba lô ra nửa củ sâm núi cuối cùng, tiếc nuối cắn một miếng, nhai thật kỹ, cảm nhận vị đắng nhè nhẹ mang theo mùi thơm ngát chậm rãi chảy trong cổ họng, tinh thần không khỏi chấn động.   

Sau đó hắn đi xuống lầu, tập Ngũ Cầm Hí trên mảnh đất trống trong sân Văn phòng đại diện trú tại Bắc Kinh.   

- Hộc hộc hộc...   

Tứ chi Giang Khương chạm đất, cơ thể đẩy tới trước rồi ngửa ra sau, cảm nhận các khớp toàn thân nhanh chóng được kéo giãn. Lúc này cỗ khí lưu trong khí hải kia cũng chậm rãi lưu động, mang theo hiệu lực của một miếng sâm núi kia, bắt đầu nhanh chóng tràn lan trong kinh mạch.   

Cùng với dòng khí ấm áp bắt đầu hoạt động, khí tức tươi mát trong không khí cũng bắt đầu chậm rãi tụ tập quanh người hắn.   

Tuy nhiên khi Giang Khương cảm nhận thấy khí tức hơi vẩn đục đó hai mày không kìm được khẽ nhíu lại. Môi trường ở Bắc Kinh quả thật đã kém tới mức đáng sợ rồi.   

Sau khi Giang Khương tập xong một lượt Ngũ Cầm Hí, cảm nhận được tiếng thông báo lóe lên trong đầu. Giang Khương nhẹ nhàng cười khổ một tiếng Độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đệ tầng hai được 91%, chỉ tăng hơn hôm qua 4%. Xem ra Bắc Kinh thật sự không phải nơi thích hợp để tu luyện.   

Sau khi Giang Khương tắm rửa xong, hắn suy nghĩ một chút rồi thay một bộ vest sậm màu kiểu hơi cũ. Bộ vest này Giang Khương đặc biệt mua vì ngày hôm nay, tốn hơn hai ngàn tệ. Tuy trong mắt người có tiền cũng chỉ là thứ hàng rẻ tiền, nhưng dù sao cũng không phải là quần áo bán ven đường. Hơn nữa, hắn mặc vào khiến người ta cảm thấy trưởng thành hơn một chút.   

Hắn vừa mới thay xong thì điện thoại di động liền vang lên, là Phó Tỉnh trưởng La gọi hắn xuống phòng ăn dùng bữa.   

Bữa sáng Văn phòng đại diện trú tại Bắc Kinh chuẩn bị cũng tương đối tốt. Tuy cũng coi như đơn giản nhưng lại tương đối hợp khẩu vị Giang Khương.   

Giang Khương ăn hai lồng bánh bao cộng thêm một bát miến, lại thêm bốn viên xíu mại, một ly đậu này. Sức ăn của Giang Khương khiến Phó Tỉnh trưởng La ngồi bên phải nhìn với ánh mắt quái dị.   

Cuối cùng sau khi Giang Khương ăn hết những thứ này, lại đi lấy thêm một viên xíu mại. Phó Tỉnh trưởng La không kìm được nữa, nói:   

- Giang Khương à, đừng ăn nhiều quá. Ăn no quá sẽ ảnh hưởng đến tư duy đấy.   

- Á...   

Giang Khương nhìn nhìn đống dĩa trước mặt mình, lại nhìn viên xíu mại trong tay còn cả ánh mắt quái dị của Phó Tỉnh trưởng La đối diện, hắn hơi sửng ra, cuối cùng hắn mỉm cười. Có điều hắn cũng không muốn giải thích, tiện tay ăn hai miếng hết viên xíu mại trong tay, sau đó dùng khăn giấy lau khóe miệng, mỉm cười nói:   

- Được rồi... Ăn no rồi!   

Phó Tỉnh trưởng La nhìn bộ dạng kỳ quái của Giang Khương hơi chần chừ một chút, cuối cùng ông cũng không nói gì. Tuy Giang Khương đúng là ăn nhiều một chút, nhưng đối với một người thanh niên mà nói hình như cũng không quá kỳ lạ.   

Sau khi Phó Tỉnh trưởng La ăn xong hai miếng miến cuối cùng trong bát, ông cẩn thận dùng khăn tay lau miệng, nhìn đồng hồ. Sau đó ông gật đầu nói với Giang Khương:   

- Cũng sắp đến giờ rồi. Cậu đi lấy đồ đi, tôi lên xe đợi cậu...   

Giang Khương mỉm cười:   

- Không cần, những gì cần mang cháu mang theo cả rồi!   

Chiếc xe chậm rãi lao ra ngoại thành. Tài xế của văn phòng đại diện phải dùng đến bản đồ hướng dẫn mới có thể thuận lợi lái xe ra được ngoại thành, sau đó tiến vào một khu biệt thự yên tĩnh.   

Trước cửa một tòa biệt thự, Giang Khương cùng Phó Tỉnh trưởng La chậm rãi đi xuống xe. Sau đó có một ông cụ đứng đón ở cửa, đưa hai người yên lặng đi vào trong biệt thự.   

Giang Khương vừa đi vừa khẽ đánh giá xung quanh. Cho đến khi hắn vào trong biệt thự, đôi mắt mới khẽ giật giật.   

Căn biệt thự này tuy bài trí thanh nhã, nhưng lại hơi lạnh lẽo. Rõ ràng là vị Trưởng phòng Dương này rất ít khi sống ở đây. Có lẽ đây chỉ là một biệt viện thôi.   

Sau khi bước vào Giang Khương liền cảm nhận được vài ánh mắt cảnh giới quét qua người mình. Từ nơi phát ra ánh mắt, Giang Khương tùy tiện liếc hai cái sang hai rèm cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ liền biết hai nơi đó đang có người ẩn nấp. Hắn cũng biết rất rõ chắc chắn hai người này là thành viên Cục bảo vệ thần bí nhất Trung Quốc.   

Thực lực thành viên Cục bảo vệ, Giang Khương chưa từng nhìn thấy. nhưng hắn đã nghe các thành viên tiểu đội Cô Lang nói về thực lực của thành viên Cục bảo vệ. Tuy hầu hết thành viên Cô Lang đều chưa từng thực sự gặp người của Cục bảo vệ, nhưng đội trưởng đã từng giao thủ với Cục bảo vệ.   

Đội trưởng nói, bàn về dã chiến, người của Cục bảo vệ có nhiều cũng không phải đối thủ của Cô Lang. Nhưng nói về năng lực bảo vệ, Cô Lang không ai có thể so được với người của Cục bảo vệ.   

Từ đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của Cục bảo vệ. Hơn nữa thân là con trai của Chủ tịch Dương, bản thân Trưởng phòng Dương cũng sắp vào trung tâm, nhưng vẫn còn thiếu chút tư cách. Tuy nhiên ông ta vẫn được Cục bảo vệ bảo vệ đặc biệt. Hai người đang ẩn nấp kia nếu không phải do hiện tại năng lực cảm giác của Giang Khương đã tăng hơn trước rất nhiều thì cũng khó mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai người này.   

Giang Khương im lặng theo Phó Tỉnh trưởng La ngồi xuống phòng khách. Sau đó ông cụ trông giống quản gia kia bưng đến hai ly trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play