Giang Khương tự nhận mình là kẻ ăn hàng, hơn nữa trước nay hắn rất hứng thú với các loại thịt cầm thú, cho nên khi Phan Hiểu Hiểu đưa ra cho hắn vài lựa chọn, hắn lập tức chọn Toàn Tụ Đức.
- Được rồi... Tôi biết anh sẽ chọn chỗ này mà...
Phan Hiểu Hiểu không hề bất ngờ trước lựa chọn của Giang Khương. Ai đến Bắc Kinh có lẽ đều muốn đến Toàn Tụ Đức.
Phan Hiểu Hiểu lập tức lái xe đưa Giang Khương đến Toàn Tụ Đức, dẫn Giang Khương đi ăn vịt quay chính thống.
Mặc dù Phan Hiểu Hiểu đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi cô nhìn thấy một mình Giang Khương tiêu diệt hết nửa con vịt lớn vẫn không kìm được bội phục hắn.
- Đúng là không tệ...
Giang Khương dùng chiếc bánh cuốn miếng vịt cuối cùng bỏ vào trong miệng, ăn cho một miệng bóng loáng nhưng khuôn mặt thỏa mãn kia không bỏ sót lại một chút gì.
- Anh ăn giỏi thật đấy... Nhưng tại sao anh không hề mập chứ?
- Tôi phát hiện một bữa ăn của anh ít nhất bằng hai ba bữa của người ta, nhưng tại sao lại không béo?
- Hì hì, cái này là do vấn đề thể chất... Cô cứ như tôi, ngày nào cũng tập thể thao, làm sao có thể béo được...
Nói đến đây, Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu một chút, đột nhiên nở nụ cười nói:
- Cô... quả thật béo lên rồi. Có điều rất nhiều người sẽ thích được béo như cô. Chỉ béo nửa thân trên, đây là chuyện bao nhiêu phụ nữ mơ ước đấy!
Vốn Giang Khương cứ tưởng Phan Hiểu Hiểu sẽ lại nổi giận. Nhưng Phan Hiểu Hiểu chỉ trợn mắt nhìn Giang Khương, trên mặt hơi đỏ, khẽ gắt:
- Lần này tôi mới thật sự mở rộng tầm mắt, thật ra anh không thành thật một chút nào...
- Thành thật? Tôi chưa từng nói là mình thành thật...
Giang Khương rất thành thật nói.
Ngày hôm sau Giang Khương có việc cho nên sau khi Phan Hiểu Hiểu cùng Giang Khương ăn tối xong thì tiễn Giang Khương về Văn phòng trú tại Bắc Kinh của Sở Nam.
- Được rồi, cảm ơn cô đã đưa tôi về...
Giang Khương cười gật đầu với Phan Hiểu Hiểu rồi mở cửa đi xuống xe.
- A... Được... không sao, tôi sẽ gọi điện cho cô...
Sau khi Giang Khương hơi sửng ra liền mỉm cười. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ hắn sẽ ở Bắc Kinh vài ngày. Trong mấy ngày nhàn rỗi này, có một địa chủ như Phan Hiểu Hiểu chăm sóc dĩ nhiên đáng tin hơi lão Chu nhiều.
Giang Khương vừa về đến phòng mình liền nhận được điện thoại của Phó Tỉnh trưởng La, bảo Giang Khương đến phòng ông một chuyến.
- Giang Khương... Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm Trưởng phòng Dương. Cậu có còn phải chuẩn bị gì nữa không?
Lúc này vẻ mặt Tỉnh trưởng La không hề có chút thoải mái, vô cùng nghiêm chỉnh.
Giang Khương cười nhạt nói:
- Tỉnh trưởng yên tâm, những gì cần chuẩn bị tôi đã chuẩn bị cả rồi...
- Ồ... Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lần này rốt cuộc có thể thành được hay không, phải chờ đến ngày mai...
Phó Tỉnh trưởng La nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhỏm. Quen lâu như vậy, ông cũng biết trước nay Giang Khương làm việc luôn luôn có chừng mực, nếu Giang Khương có thể bình tĩnh như vậy thì khó có thể xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện có thành hay không còn phải xem vào vận may.
Tỉnh trưởng La thoáng thả lỏng cảm xúc. Lúc này ông chợt nghĩ đến một chuyện khác. Ông nhìn Giang Khương một chút, sau khi chần chờ một lúc, rốt cuộc ông cũng hỏi:
- Ở Bắc Kinh cậu cũng có bạn à? Tôi nghe lão Kỷ nói, bối cảnh bạn cậu cũng không nhỏ?
Dĩ nhiên Giang Khương hiểu Phó Tỉnh trưởng La muốn nói gì. Hắn lập tức cười nói.
- Đúng... Có một người bạn, ban nãy ra ngoài vừa khéo gặp nhau... Có điều cũng không thân lắm!
- Không thân lắm?
Phó Tỉnh trưởng La rõ ràng không tin lời Giang Khương lắm. Lão Chu nói không giống như vậy.
Có điều Phó Tỉnh trưởng La cũng không nói nhiều đến chuyện này. Ông chỉ như tùy tiện nói:
- Xe biển số V Kinh không thể là nhân vật đơn giản. Nhà cô ấy ở trong quân đội à?
- Á... Quân đội?
Lúc này Giang Khương cũng sửng sốt, sau đó nhìn về phía Phó Tỉnh trưởng La, trầm giọng nói:
- Cháu cũng không rõ ràng lắm... Cháu chỉ biết cô ấy họ Phan...
- Họ Phan?
Phó Tỉnh trưởng La khẽ nhíu mày, đột nhiên ánh mắt khẽ ngưng lại như đang nghĩ đén điều gì đó. Ông ngoảnh đầu lại nhìn Giang Khương lắc đầu cười khổ nói:
- Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ là cháu chắt nhà Tham mưu trưởng Phan...
- Tham mưu trưởng Phan?
Giang Khương nhíu này. Có thể được Phó Tỉnh trưởng La gọi là Tư lệnh Phan, chắc chắn cấp bậc không thấp. Hắn luôn muốn tạo dựng mối quan hệ với bên quân đội nhưng không ngờ, sợi dây này luôn nấp ở đây.
Phó Tỉnh trưởng La nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Khương thì mới thật sự tin Giang Khương không biết bối cảnh của đối phương.
Ông lập tức dở khóc dở cười giải thích nói:
- Thiếu tướng Phan Thiên Mục, Tham mưu trưởng quân khu Bắc Kinh... Cậu không biết à? Bắc Kinh này chỉ có một vị quan cao bên quân đội mang họ Phan! Trừ ông ấy ra không có người nào khác!
- Tham mưu trưởng quân khu Bắc Kinh...
Đôi mắt Giang Khương lập tức trợn tròn. Dĩ nhiên hắn hiểu Tham mưu trưởng quân khu Bắc Kinh này có nghĩa là gì. Trọng tướng quân đội Bát kinh... là cha của Phan Hiểu Hiểu sao?
Tuy nhiên lúc này Giang Khương vẫn chưa dám tin, hắn nghi hoặc nói:
- Tỉnh trưởng, sao chú có thể xác định bạn cháu là con của Tham mưu trưởng Phan? Chẳng lẽ không thể là người bên phía chính phủ sao?
Phó Tỉnh trưởng La khẽ cười lắc đầu, cười nói:
- Giang Khương, cậu nên biết, biển số V Kinh hầu hết đều là của phía quân đội... Bạn của cậu còn mang họ Phan, hơn nữa còn là hai chị em, vậy thì chắc là không sai được đâu...
- Sịt...
Giang Khương nghe Phó Tỉnh trưởng La phân tích như vậy không kìm được hít nhẹ một hơi. Làm quan cũng kinh khủng thật đấy. Phó Tỉnh trưởng La chẳng qua chỉ là Phó tỉnh trưởng tỉnh Sở Nam, vậy mà còn nắm rõ tình hình của một vị tham mưu quân khu Bắc Kinh không thân không thích như vậy, ngay cả chuyện Tham mưu trưởng có bao nhiêu con cũng nắm rõ luôn...
Nghĩ tới đây, Giang Khương vội vàng lắc đầu cảm thán. May mình không có ý định làm quan, nếu không thì thật là đáng sợ.
- Thằng nhóc cậu... may mắn đấy. Thế mà lại có được người bạn đắc lực như vậy ở Bắc Kinh... Có điều ở Bắc Kinh vẫn phải cực kỳ cẩn thận. Đất thủ đô này, ngọa hổ tàng long. Cho dù Tham mưu trưởng Phan cũng được coi là một nhân vật khó lường ở Bắc Kinh, nhưng ở bên ngoài cậu vẫn phải cẩn thận một chút...
Nói tới đây, Phó Tỉnh trưởng La dặn dò Giang Khương:
- Cậu đã có người bạn tốt như vậy, tức là cậu đã có cơ hội để nhảy vào trong vòng tròn quan hệ của họ. Nhưng phải nhớ việc gì cũng nên khiếm tốn. Đám người này chẳng phải hạng dễ chọc đâu, ai nấy đều dám lật trời cả đấy...
Giang Khương nghe Phó Tỉnh trưởng La dặn dò như vậy liền chậm rãi gật đầu. Dĩ nhiên hắn biết Phó Tỉnh trưởng La quan tâm mình, hắn cũng âm thầm ghi nhớ. Vùng đất Bắc Kinh này có thể nói là rút giây động rừng. Nếu mình có ý định lợi dụng quan hệ của Phan Hiểu Hiểu thì dĩ nhiên nhất định phải chú ý rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT