Kể từ đêm hôm đó, thủ vệ canh phòng xung quanh Phó Đình Ngạn càng trở nên nghiêm ngặt hơn, ta không có lý do gì bắt buộc phải đi gặp hắn.
Tới tận khi tới được thành Sa Châu, ta không hề gặp hắn thêm một lần nào nữa.
Ân Diêu lại chẳng ngại phiền phức, cho dù mỗi lần đi gặp Phó Đình Ngạn đều phải soát người nhưng ngày nào nàng ta cũng phải tới chỗ của hắn lượn một vòng.
Người trong quân đội đang điều tra về vụ ám sát đó, đúng như ta dự đoán, bọn sát thủ đó đều tới từ thôn trại, dù chết cũng không tiết lộ danh tính của người thuê bọn chúng.
Trên đường đi, để tránh phát sinh thêm sự cố, đội ngũ đẩy nhanh tiến độ hành quân, tới được thành Sa Châu sớm hơn ba ngày so với dự kiến.
Khi ta đứng bên dưới bức tường thành đắp bằng bùn đất trộn với tre nứa của thành Sa Châu, trong lòng ta không khỏi vui mừng.
Ba chữ to ngay ngắn theo phong cách xưa cũ trên tường thành vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
A Yên cũng kích động không thua gì ta, nàng ấy kéo ống tay áo của ta, hưng phấn nói: “Tiểu thư, có nho ướp lạnh cho hai chúng ta rồi!”
Ta bật cười, nhìn xuyên qua tấm rèm che của ô cửa sổ trông thấy các tướng trấn giữ mặc giáp trụ đứng xếp thành hàng bên trong thành nghênh đón bọn ta.
Trong đám đông, ta phát hiện ra khuôn mặt của cha ta, cho tới khi không còn có thể trông thấy bóng dáng của ông ấy nữa, ta mới thôi không nhìn nữa, dằn cảm xúc trong lòng lại, đi theo quân đội vào thành.
Quân đội nghỉ ngơi trong thành ba ngày, sau đó đánh thẳng tới quận Cao Xương.
Sa Châu trở thành đại bản doanh chỉ huy tác chiến, tiếp tế cho quận Cao Xương ở tiền phương, kết nối với Gia Dục Quan ở hậu phương, có thể tiến thoái, tấn công, phòng ngự một cách dễ dàng.
Thứ sử Sa Châu đã để trống sẵn trạch viện của mình từ trước để làm chỗ ở cho Phó Đình Ngạn, đương nhiên bọn ta không thể được hưởng đãi ngộ giống như hắn, bọn ta được sắp xếp vào ở trong dịch quán ở gần đó.
Thế nhưng, ta lại cực kỳ thích điều này, núi cao Hoàng đế xa, ta vừa hay có thể nhân cơ hội này đi gặp lại cố nhân.
Tuy vậy, có vẻ như Ân Diêu không được vui.
Nhiều ngày qua phải gấp rút hành quân, rửa mặt thôi cũng thành chuyện xa xỉ.
Sa Châu có nhiều thương nhân người Hồ tới buôn bán, hương liệu là mặt hàng bán chạy nhất.
Ta nhờ quản sự dịch trạm mua giúp hai phần hương liệu dùng để tắm rửa, giữ một phần cho mình, đưa phần kia cho Ân Diêu.
Ta vốn có ý tốt nhưng Ân Diêu lại không biết thứ này tuyệt thế nào, nàng ta giật món đồ từ tay nữ hầu thẳng thừng nhét trả lại vào ngực ta: “Ta không cần! Ngươi cầm về đi, có chết ta cũng không nhận ơn huệ gì của ngươi!”
Ta chẳng buồn để ý tới nàng ta nữa, cầm hương liệu đi về phòng mình.
A Yên đang ngồi vắt hai chân lại với nhau bên bàn, ăn mứt hoa quả, thấy ta về, nàng ấy cười hề hề: “Người quan tâm nàng ta làm gì chứ? Nhìn là biết nàng ta là người chưa từng gặp phải trắc trở bao giờ, người đối xử tốt với nàng ta chỉ tổ làm nàng ta vênh mặt lên tới trời mà thôi.”
“Đừng nói linh tinh.” Ta vỗ gáy A Yên: “Ngươi nghĩ đây là nhà mình đấy à?”
A Yên nhả hột vào lòng bàn tay: “Nhưng cũng đâu phải là nhà của nàng ta, ra vẻ to ông to bà như vậy cho ai xem?”
Sau đó, A Yên vẫn còn chưa bõ tức, phải trợn ngược mắt nhìn về phía Ân Diêu một cái nữa rồi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức hưng phấn hẳn lên, quay qua nhìn ta: “Tiểu thư, bao giờ chúng ta mới đi chơi chợ phiên mua nho ướp lạnh đây?”
“Ngươi chỉ biết có ăn thôi.”
“Ôi chao, giờ tiểu thư không đi mua, tới khi có chuyện gì đó xảy ra, chẳng biết Hoàng thượng có còn cho đi ra ngoài nữa hay không…”
Ta cất hương liệu đi, trầm ngâm một chút: “Mấy hôm nữa là tới tiết Lưu Hỏa rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.
Đến lúc đó, ngoài đường vừa đông người lại vừa hỗn loạn, có đi ra ngoài cũng mệt mỏi.”
Nói đến đây, A Yên hơi buồn rầu, dường như nàng ấy đã có thể tưởng tượng ra cảnh ngồi trong nhà vào tiết Lưu Hỏa, không nén nổi tiếng thở dài.
“Đợi tới lúc đó rồi tính sau.” Ta không quan tâm tới nỗi phiền muộn của A Yên, lại bàn tự rót nước cho mình: “Chuyện này để sau hẵng đi, ta muốn đi gặp cha ta trước.”.