Đám người này có thể lặng lẽ giết chết tất cả lính thủ vệ không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào, chắc chắn bọn chúng phải là những kẻ giàu kinh nghiệm.
Trước khi chạy trốn, ta để ý thấy loại đao mà bọn người này sử dụng không giống hình dáng và cấu tạo của đao Trung Nguyên, thân đao của bọn họ uốn cong, kiểu dáng thô ráp.
Trước đây, ta từng nghe các trưởng bối nói chuyện phiếm kể lại rằng, ở quanh vùng đồng cỏ của Sa Châu có các thôn trại, cuộc sống của những người ở nơi này rất khó khăn do trình độ sản xuất lạc hậu, dần dà bọn họ chuyển sang làm nghề ám sát thuê, từng có du khách tình cờ đi lạc tới thôn trại, phát hiện ra người của cả thôn đều là sát thủ nên bị bọn họ băm xác.
Hồi ấy, ta chỉ coi đây là lời đồn trong dân gian chuyên dùng để hù dọa trẻ nhỏ, không ngờ chuyện này lại là thật.
Nếu như trên người ta có đao kiếm, có lẽ ta còn có thể thử liều một phen nhưng ta không thể để Phó Đình Ngạn rơi vào tình cảnh hiểm nghèo.
Thay vì lấy mạng đổi mạng thì tốt hơn hết là nghĩ cách gọi cứu viện tới.
Ta kéo hắn bỏ chạy thục mạng, lớn tiếng hô hoán.
“Bắt lấy thích khách!”
Tiếng hét của ta phá tan đêm đen tĩnh lặng, ta nắm chặt tay Phó Đình Ngạn, khóa chặt tầm mắt hướng về phía đống lửa ẩn hiện trong cánh rừng trước mặt.
Cỏ dại cao chưa tới đầu gối cọ qua hai chân vang lên những tiếng xào xạc hỗn loạn, người đằng sau đuổi sát không rời tựa như bóng với hình.
Sát ý tới gần, gáy ta ớn lạnh, ta biết bọn chúng sắp sửa động thủ.
“Phó Đình Ngạn, thế này đi.
”
Ta trầm giọng nói xong, đẩy hắn một cái thật mạnh.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, ta đẩy hắn lên trước, dùng thân thể của mình bảo vệ hắn, cùng hắn ngã nhào xuống đất.
Đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Nếu như binh sĩ tới nhanh thì có lẽ Phó Đình Ngạn sẽ chỉ bị thương nhẹ, gãy tay, gãy chân.
Còn không thì phải xem vận may thế nào.
Một tiếng xé gió sắc lẹm vút qua trong không khí, một cây vũ tiễn bay xẹt qua ngay sát đỉnh đầu ta, nhanh chóng bắn về phía sau lưng!
Ta quỳ sát xuống đất che cho Phó Đình Ngạn, mưa tên vù vù bay lướt qua đỉnh đầu ta, ta cúi xuống nhìn về phía Phó Đình Ngạn.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, giữ chặt gáy của ta áp sát vào vai của hắn.
Tiếng thở dài vang lên ngay sát bên tai ta: “Sợ như vậy thì đừng tỏ ra là mình mạnh.
”
Một lần nữa, tay ta bị hắn nắm chặt lại, lòng bàn tay ấm áp khiến đầu ngón tay ta dường như lạnh hơn.
“Ngươi sẽ chết.
” Ta khẽ nói.
“Vậy thì cùng chết.
”
Mưa tên trên đỉnh đầu dần dừng lại.
Các binh sĩ xông tới, ba chân bốn cẳng kéo bọn ta dậy, tất cả mọi người đều vây quanh Phó Đình Ngạn, kẻ thỉnh tội, người kiểm tra thương tích, Phó Đình Ngạn được mọi người bao bọc xung quanh, di chuyển tới nơi đông người.
Hắn đi giữa đám đông quay đầu nhìn về phía ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
.