Sau khi hẹn gặp hắn ở sinh thần trưởng công chúa Phổ Ninh, thì Hứa Kinh Hoa ngay lập tức cáo từ trở về: “Đã nói với tiên sinh sau giờ ngọ sẽ trở về lớp.”
Lưu Diễm không giữ nàng lại, gật đầu nói: “Ta cũng nên hồi cung.”
Hai người cùng ra khỏi trà lâu, đến đầu phố một người muốn về nhà ở hướng Đông, một người muốn hồi cung ở hướng Bắc, trước khi chia tay, Hứa Kinh Hoa gọi Lưu Diễm lại: “Có vài đạo lý trong sách nghe một chút coi như xong, đừng quá coi là thật.”
Lưu Diễm có chút không hiểu: “Đạo lý gì?”
“Những thứ như khiêm tốn, tự kiểm điểm, kiềm chế bản thân đó. Theo ta thấy, làm người không cần phải suy nghĩ quá nhiều, xứng đáng với bản thân mình là được.” Hứa Kinh Hoa một tay dắt ngựa, một tay chống nạnh, tư thế vô cùng oai phong: “Người không làm gì sai cả. Từ đầu tới cuối người vô tội nhất chính là người! Người sai là những lão già thích gây chuyện kia, cho nên bất luận phía sau còn có chuyện gì cũng đừng tự trách mình.”
Lưu Diễm không trả lời, ánh mắt lại sáng lên, như vừa được những lời của Hứa Kinh Hoa châm lên một ngọn lửa,
Hứa Kinh Hoa đứng đối diện chờ hắn trả lời, hắn lại không mở miệng, đành phải hỏi tiếp: “Nhớ chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT