Lưu Diễm trở về cung Khánh Thọ, vừa vào cửa lớn đã thấy Hứa Kinh Hoa ỉu xìu ngồi xổm dưới cửa sổ thư phòng của hắn.

“Muội còn ngại mình không đủ đen sao?” Hắn đi tới, cúi đầu cười hỏi: “Ngồi xổm ở đây làm gì?”

"Trong đại điện âm u, ta đi ra cho ấm áp." Hứa Kinh Hoa đứng lên: “Thuận tiện phơi nắng một chút, lát nữa học viết chữ, người sẽ không đành lòng mắng ta.”

Lưu Diễm bật cười: "Vậy muội có thể xin ta, khi nào ta dám mắng muội rồi?" Hắn nói rồi nhìn về phía điện Tây Thiên: “Nương nương làm cái gì đây?”

"Vừa rồi nương nương nói có chút chuyện, bảo ta tự mình ra ngoài chơi, không biết hiện tại có nghĩ gì hay không."

"Nghĩ chuyện gì?"

"Người không nói với ta. Người có gặp lão sư không? Có bao nhiêu bài tập về nhà phải bổ sung?”

"Cũng may. Bài tập về nhà vốn nên bổ sung, cái này kỳ thật không tính là trách phạt.”

"Ừm, quả thật, dạy ta viết chữ mới đúng."

Nếu không phải đã đi tới cửa Điện Tây Thiên, Lưu Diễm thiếu chút nữa liền cười to ra tiếng, dù là như thế, hắn vẫn nhịn không được dừng bước, quay đầu lại cười nói: "Muội cũng rất tự biết lấy mình.”

Hứa Kinh Hoa nói chuyện với Lưu Diễm, trong lòng kỳ thật còn đang phân tâm suy nghĩ, nếu hắn biết được chân tướng hoàng hậu Mẫn Liệt qua đời, không biết sẽ như thế nào, cho nên không để ý hắn đã dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Nàng vốn chỉ đứng sau Lưu Diễm hai bước, hắn dừng nàng không dừn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play