Hứa Kinh Hoa giả vờ không nhìn thấy Lưu Diễm đỏ hốc mắt,
lắc lắc cánh tay mình nói: “Cũng không cần ghét bỏ như vậy chứ? Người đừng thấy
ta gầy như vậy, sức lực của ta rất lớn.”
Lưu Diễm hắng giọng, mỉm cười nói: “Vậy trước tiên ta
phải cảm tạ Hứa Đại Lực Sĩ. Nhưng ta không sao, ít nhất hiện tại không cần phải
đỡ.”
"Được rồi, vậy lúc người cần thì nói một
tiếng."
“Muội có thể tạm thời giữ cái này lại không?”
"Hả" Hứa Kinh Hoa suy nghĩ một chút, vươn ba
ngón tay ra: “Chỉ trong vòng ba năm.”
Lưu Diễm bỏ qua cơn giận đó, quay đầu lại nhìn nàng, đề
nghị: “Được rồi, chúng ta sẽ đặt một ước hẹn ba năm... Trong vòng ba năm, bất
luận ai cần, chúng ta đều sẽ giúp đỡ đối phương, thế nào?”
Ba năm? Ba tháng sau bản thân sẽ như thế nào Hứa Kinh Hoa
còn không biết, huống hồ ba năm.
Nhưng đường đường là Đại hoàng tử điện hạ, chắc là cũng
không có gì cần nàng giúp đỡ, cùng lắm là trong lòng khó chịu, không có chỗ
nói, lẩm bẩm hai câu với nàng mà thôi, liền gật đầu nói: “Được.”
Đại hoàng tử điện hạ nhận được một tiếng này còn chưa đủ,
lại giơ tay phải lên, nói: "Vỗ tay lập thề.”
Thật sự giống như một đứa trẻ, sao lại không móc ngoéo?
Lại còn đập tay lập lời thề. Hứa Kinh Hoa trong lòng thầm nghĩ, vẫn vươn tay
ra, vỗ bàn tay hắn một cái.
“Người chính là vì cái này mới không muốn trở về sao?
Cũng không đúng, nhớ người nương đã mất, càng không nên chạy ra ngoài chứ?”
Lúc này bọn họ đã đi tới chân núi, Lưu Diễm ngửa đầu nhìn
về phía sườn núi, lá cây bị nước mưa rửa sạch xanh biếc ướt át, che lấp một tòa
miếu nhỏ tường đỏ ngói xanh.
"Công tử, cô nương, nơi này có bậc thềm đá có thể đi
lên, nhưng có hơi trơn trượt, hai vị đi chậm một chút." Người hầu dò đường
phía trước bẩm báo từ xa.
Lưu Diễm gật gật đầu, cùng Hứa Kinh Hoa đi qua, bức trên
thềm đá chậm rãi lên núi.
"Ta không phải không muốn trở về, chỉ là... Có chút
ghen tị với muội, tự do, muốn đi và đâu thì đi.”
“Vậy nên người liền mượn danh nghĩa đi tìm ta, cũng chạy
ra khỏi kinh không trở về, tâm cơ của Đại điện hạ người rất nặng nha!"
Lưu Diễm cười rộ lên: “Đây không phải là tâm cơ, chỉ là
mượn cơ hội.”
"Mượn gà gì?"*
* “Cơ” trong “cơ hội” và “gà” (kê) đều
đọc là ji "Mượn từ chỗ muội một khoảng thời gian, đi xa một
chút, giải sầu mà thôi."
“Nhưng ta không muốn cho người mượn." Hứa Kinh Hoa
nghiêm mặt: “Ta tự đi, cùng lắm là có ba phần tội lỗi, người đi theo không về,
đó chính là mười phần tội lỗi, người đây không phải là lừa ta sao?”
"Dù sao muội cũng không trở về, ba phần hay mười
phần, có gì khác biệt?"
Hứa Kinh Hoa: "..."
Kỳ thật nàng vẫn có chút lo lắng phản ứng của thái hậu
khi biết chuyện này, nhưng nếu nói ra, câu tiếp theo của Lưu Diễm nhất định
chính là "Vậy chúng ta hồi kinh", Đại hoàng tử điện hạ giảo hoạt sớm
đã đứng ở thế bất bại, dù là tiến hay lùi, hắn đều có thể, Hứa Kinh Hoa lại có
chút tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ như vậy, nàng không có tâm tư dư thừa đi quản chuyện
của Lưu Di� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.