Hoàng Thượng luôn miệng nói hoàng tử hay công chúa cũng giống nhau nhưng thật sự sinh ra hoàng tử khiến ngài hết sức vui sướng, ngay tại chỗ tấn phong Thục phi thành quý phi. Đương nhiên Hoàng Thượng không thiếu nhi tử nhưng tiểu nhi tử sinh ra lúc ngài hơn ba mươi tuổi, nói chung cảm giác cũng không giống nhau.
“Bây giờ ta mới hiểu vì sao tiên đế lại đặc biệt thiên vị ngươi nhiều hơn.” Trong yến tiệc Thánh Thọ, Hoàng Thượng cười nói nhỏ với Tề Vương đến mời rượu, “Tiểu nhi tử quả nhiên càng khiến người ta đau lòng.”
Tề Vương vẻ mặt kinh hãi: “Tiên đế thiên vị thần đệ lúc nào chứ? Ngoài việc bị đánh đau, thần đệ chưa thấy được thiên vị cái gì.” 
Hoàng Thượng bật cười ra tiếng, vỗ ấu đệ một cái, cười mắng: “Ngươi cứ nói bậy đi, coi chừng tiên đế hiển linh, thật sự đi đánh ngươi đấy.”
Tề Vương lại nói: “Vậy cũng rất tốt, ta còn chưa mơ thấy tiên đế bao giờ đây.” 
Hoàng Thượng giật mình, cũng có chút cảm thương: “Ngược lại ta đã mơ thấy vài lần rồi, lần nào cũng vậy, đều bị mắng là ta đã cô phụ sự kỳ vọng của người.” 
“Giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực. Nếu tiên đế thấy ngài đem lão gia hỏa Lý Sách kia đày tới Tây Bắc, nhất định sẽ rất vui cho mà xem.” Tề Vương cười ha ha: “Không giấu gì Hoàng Thượng, ngày đó ta cố tình trốn ở trong xe, nhìn bọn họ ra khỏi thành, trong lòng ta hết sức sảng khoái!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play