Xe trượt băng thật ra không phải là xe, nó chỉ là một tấm ván gỗ để người ta có thể ngồi lên rồi trượt trên mặt băng mà thôi. Lúc trước đám người Hứa Kinh Hoa chơi thậm chí còn không có cả ván gỗ, nhặt một mảnh vỏ cây để lót mông là có thể chơi rất vui vẻ rồi. 
Vậy nên lần đầu tiên Hứa Kinh Hoa nhìn thấy xe trượt băng làm trong cung, nàng bật cười: “Đây là xe trượt băng đấy à? Rõ ràng là cái ghế dài mà! Phía trên còn trải đệm mềm nữa, thế này thì nặng như nào hả? Có trượt được không thế?” 
“Có thể chứ, bên dưới có thanh sắt, nếu thật sự không trượt được thì gọi người tới kéo.” Lưu Diễm thấy Hứa Kinh Hoa vẫn còn chưa tin, hắn lập tức bảo Dương Mật ngồi lên, thử trượt trên mặt băng một lần.
Địa hình ở Tây Uyển mặc dù không được bằng phẳng nhưng độ cao chênh lệch cũng không lớn, cho dù có người đẩy từ phía sau một cái thì khoảng cách trượt đi cũng không xa, Hứa Kinh Hoa thấy vậy thì lắc đầu: “Thế này thì còn gì là thú vị nữa?”
Lưu Diễm cười nói: “Ở trước mặt nàng thì tất nhiên là kém cỏi rồi nhưng chúng ta đều lớn lên tại Kiến Khang, trước giờ chưa từng thấy qua cái này.” Nói đến đây, hắn hạ thấp giọng: “Hơn nữa, đồ chơi dành cho mấy đệ đệ, muội muội quan trọng nhất vẫn là sự an toàn.” 
Chuyện này cũng phải, các hoàng tử công chúa chẳng may bị va đụng ở đâu thì người phụ trách là Lưu Diễm khó tránh khỏi phải chịu trách nhiệm.
“Người nói đúng. Lúc nhỏ ta chơi trò này đã bị té ngã một cái, có một lần bị đập đầu, trở về nhà cha ta thấy trên y phục có vết máu liền tức giận đến muốn đánh ta luôn.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play