Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 69: Phiên ngoại sáu


1 năm

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Phương Thanh Chỉ khuyên bảo chân thành, lại làm cho Trần Vĩnh Thành thấp thỏm không thôi.

Từ sau khi ăn tết xong, Trần Vĩnh Thành liền nhận thấy giữa Khải Quang và Tuệ Ninh… Hình như có chuyện gì đang giấu người em trai vừa đáng yêu vừa dũng cảm này.

Điều này khiến Trần Vĩnh Thành âm thần đau lòng hồi lâu.

Cậu là đứa nhỏ nhất trong nhà, cho nên không phải chịu nhiều nỗi khổ. Nỗi khổ ‘nghiêm trọng’ nhất, ‘đau đớn’ nhất hình như chỉ có việc khi còn nhỏ cậu nhìn thấy người ta bán bánh con gà, cậu khóc nháo đòi ăn, các anh trai chị gái lại không ai mua cho cậu… Sau khi Trần Tu Trạch về nhà, cậu thút thít ôm chân anh khóc, hỏi tại sao trẻ con nhà khác đều có thể ăn bánh con gà, mà chỉ có trẻ con nhà mình là không được ăn bánh con gà?

Trần Tu Trạch ra ngoài mua một ít thịt heo và hạt dưa về, xào chín cải, băm thịt. Ôn Tuệ Ninh ướp thịt, Trần Khải Quang bóc hạt dưa, Trần Chí Trân băm nhuyễn tỏi, Trần Vĩnh Thành nhìn các anh chị bận rộn cả ngày trời, cuối cùng nướng được một nồi bánh con gà đơn sơ. Nước mưa ào ào đổ xuống, khi đó Trần Tu Trạch chưa có gậy chống, khấp khiễng lấy nồi niêu và chén bát đi rửa dưới trời mưa.

Trần Vĩnh Thành ăn được bánh con gà thơm ngào ngạt, lại nhìn anh ngồi bên cạnh cửa. Bên ngoài là trời mưa liên miên không dứt, vì để tiết kiệm tiền điện, trong nhà không bật đèn, Trần Tu Trạch duỗi cái chân bị thương ra, dựa vào một ít ánh đèn ở ngoài, cẩn thận lật sách giáo khoa của Trần Khải Quang.

Trần Chí Trân ngồi bên cạnh rung đùi đọc sách, Ôn Tuệ Ninh đun nước sôi, Trần Khải Quang giặt quần áo ở bên cạnh. Mùi bánh gà con, mùi bồ kết, mùi tanh tưởi của bùn đất bên ngoài trời mưa, tiếng Trân đọc sách, tiếng nước sôi sùng sục, còn có tiếng Trần Tu Trạch lật sách…

Nhưng thứ đó mãi mãi khắc sâu vào trong đầu Trần Vĩnh Thành.

Khi Trần Vĩnh Thành lớn hơn chút nữa, tiền và đồ mà Trần Tu Trạch mang về nhà ngày càng nhiều, ngày tháng cũng không còn khó khăn nữa. Nhưng vết sẹo trên người Trần Tu Trạch cũng ngày càng nhiều. Dần dà, số lần Trần Tu Trạch về nhà cũng ngày càng ít đi, thỉnh thoảng trở về nhà được một lần cũng là giục Trần Vĩnh Thành đi ngủ với Khải Quang, còn anh thì ngủ trên gác mái nhỏ hẹp, hoặc là phòng chứa đồ.

Trần Vĩnh Thành mơ hồ biết, đó là trên người anh cả có vết thương.

Nhưng cụ thể là vết thương như thế nào, Trần Vĩnh Thành chưa từng nhìn thấy. Chỉ có một lần vào ban đêm cậu đi tìm anh, cách cánh cửa cũng có thể ngửi được mùi máu tươi, còn có tiếng nhịn đau khi anh đang khâu lại vết thương của mình.

Ngày hôm sau, cây kim chỉ ngâm mình trong nước kia dính đầy máu tươi.

Lại đến sau này, Trần Tu Trạch mang theo mọi người trong nhà dọn đi, đổi một căn nhà sạch sẽ xinh đẹp hơn.

Khi Trần Tu Trạch băm ngón tay Trần Khải Quang, Trần Vĩnh Thành vẫn còn rất nhỏ… Cậu có thể biết được gì chứ? Chỉ biết thời gian đó, thời gian anh cả ở nhà rất nhiều, Trần Khải Quang cũng không thường xuyên đi ra ngoài nữa, mà đôi mắt của Ôn Tuệ Ninh thì luôn sưng đỏ, như là nước mắt vẫn luôn chưa từng ngừng rơi.

Trần Chí Trân không lớn hơn Trần Vĩnh Thành được mấy tuổi, lại vẫn nghiêm túc ôm lấy Trần Vĩnh Thành, ý bảo cậu nhìn những thứ mà Trần Tu Trạch ném ra ngoài, chỉ cho cậu: “Không được đụng vào những thứ này, một khi chạm vào, ngón tay em cũng sẽ bị băm đấy!”

Trần Vĩnh Thành sợ tới mức gào khóc, Trần Chí Trần nghẹn ngào nói nói mình tuyệt đối sẽ không chơi bài, không chơi mạt chược… Ban đêm, Trần Khải Quang nằm trong phòng mình, bởi vì đau mà rên rỉ thành tiếng. Nửa đêm, Trần Vĩnh Thành đi vệ sinh bị dọa sợ, tiểu không tiểu được. Trước khi rời đi, cậu nhìn thấy Ôn Tuệ Ninh đi chân trần lén lút vào phòng Trần Khải Quang.

Có lẽ là sợ gây ra tiếng, Ôn Tuệ Ninh không dám đi giày.

Trần Vĩnh Thành đi về phòng mình, thấy đèn phòng Trần Tu Trạch vẫn còn đang bật.

Phòng Trần Tu Trạch sáng đèn cả một đêm.

Trần Vĩnh Thành cảm giác anh cả rất đáng sợ. Anh ấy đối xử với em trai em gái của mình rất tốt, nhưng trái tim cũng cứng như đó. Cho dù là cắt ngón tay hay là dạy dỗ Trần Vĩnh Thành khi cậu nghịch ngợm, anh cũng chưa từng nương tay một lần nào, vừa xách lên là phải giáo dục một trận.

Nhưng Trần Tu Trạch lại là người cứu rỗi cái nhà này.

Có một thời gian, Trần Tu Trạch bị người ta trả thù. Anh trăm phương ngàn kế đưa bọn họ đi trốn. Trước khi rời đi, Trần Tu Trạch giao phó cho Khải Quang, cần phải chăm sóc tốt em trai em gái.

Anh cả vừa đi, Trần Khải Quang liền thành trụ cột chống đỡ cái nhà này.

Các em vẫn còn nhỏ tuổi, buổi tối sợ hãi. Trần Khải Quang không yên tâm, tốt cả lũ ngủ dưới đất, bốn người ngủ chung. Rồi Trân và Vĩnh Thành cả hai, cậu lại không thể không tách hai đứa ra.

Trần Khải Quang ngủ bên cạnh Ôn Tuệ Ninh.

Ánh trăng đêm đó rất trong, mấy người bận rộn cả một ngày đều mệt mỏi vô cùng. Ôn Tuệ Ninh nằm nghiêng ngủ, bên tai rơi xuống một sợi tóc. Cô ấy rất mệt, chỉ mang theo quần áo của các em mà quên mang váy của mình, hiện giờ trên người cũng chỉ mặc một quần áo sơ mi mà Khải Quang không mặc.

Trần Vĩnh Thành vốn dĩ đã ngủ rồi, nửa �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp