《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. Trần Tu Trạch
kinh ngạc, hơi nhướng mày, nhìn A Hiền, không tán đồng lắm: “A Hiền, không được
vô lễ với ngài Lương.” A Hiền vẫn chưa
thu tay về, vẻ mặt nghiêm túc: “Đại ca.” Trần Tu Trạch
nói: “Buông ra.” Lương Kỳ Tụng
giữ im lặng suốt cả quá trình, đây đã không phải lần đầu tiên anh ta bị chĩa
súng vào đầu. Lúc mới bị lần một lần hai thì còn khẩn trương, chứ cho tới bây
giờ thì đã có thể tiếp tục giao lưu một cách bình tĩnh rồi. Cậu nam sinh viên
khí phách hiên ngang ngày nào giờ rất hiếm khi thể hiện ra tư thái học sinh. Cuối cùng A
Hiền cũng không cam lòng đặt súng xuống, cất đi. Anh ấy là người yêu ghét rõ
ràng, thích cái gì hay ghét cái gì đều thể hiện hết ra mặt, việc anh ấy chán
ghét Lương Kỳ Tụng vào lúc này là rất rõ ràng. Trần Tu Trạch
nói: “Nghe nói hiện giờ tài sản ở Anh của ngài Tống đều do anh xử lý.” Lương Kỳ Tụng
đáp: “Nói quá lên thôi, chỉ là một số thứ nhỏ bé không đáng kể.” A Hiền vùi đầu
vào ăn. Anh ấy biết giờ phút này Lương Kỳ Tụng đơn độc một mình, không có năng
lực uy hiếp đến Trần Tu Trạch, cho nên không cần phải lo cho sự an toàn của
Trần Tu Trạch. Trần Tu Trạch
nói tiếp: “Ngài Lương hiện đang ở chỗ nào?” Lương Kỳ Tụng
cười: “Ngay trong khách sạn này.” Thái độ của anh
ta rất thong dong: “Ngài Tống có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, cho nên tôi
cũng không có thời gian để xử lý phòng ở. Thế cho nên ở trong khách sạn thì sẽ
tiện hơn khi ở nhà trọ.” Trần Tu Trạch
nói: “Ngài Lương không định mua một bất động sản ở chỗ này hay sao?” Lương Kỳ Tống
lắc đầu: “Tương lai tôi vẫn phải về.” A Hiền đang ăn
cơm, thầm nghĩ đại ca thật tốt tính mà. Nếu đổi lại là
anh ấy… Hiện giờ đã nhân cơ hội đuổi Lương Kỳ Tụng đi rồi. Có cái câu gì í
nhỉ? Bên góc giường, sao có thể để người khác ngủ say. Hứ, làm sao có
thể để người yêu cũ của bạn gái mình lượn lờ xung quanh được. A Hiền cúi đầu
ăn cơm, chỉ nghe Trần Tu Trạch và Lương Kỳ Tụng tán gẫu như không có việc gì.
Hiện giờ Lương Kỳ Tụng đúng là đã khác với trước kia, từ giọng điệu đến lời nói
đều khác biệt, khiến cho A Hiền thấy rất ngoài ý muốn. “… Trước đây
đúng là tôi lỗ mãng quá mức, chỉ nghĩ rằng là người thì có năng lực là đủ rồi.”
Lương Kỳ Tụng nói. Trần Tu Trạch
khẽ lắc đầu: “Năng lực là rất quan trọng, đánh giá tình hình và kết giao với ai
có thể làm nên lợi ích cộng động thì lại càng quan trọng.” Nói tới đây,
Lương Kỳ Tụng không khỏi cẩn thận quan sát lại Trần Tu Trạch, anh hơi dừng lại:
“Tại sao?” “Con người ấy,
không thể chỉ vùi đầu vào làm việc thôi. Thỉnh thoảng cũng phải ngẩng đầu lên,
quan sát xung quanh.” Trần Tu Trạch mỉm cười: “Có người nói, thời thế tạo anh
hùng, cũng có người giảng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Lương Kỳ Tụng
khẽ nói: “Ngài Trần nói hình như có ẩn ý?” “Thật ra cũng
không phải thứ gì quá mới mẻ.” Trần Tu Trạch cười, hơi dựa lưng vào sau, nói:
“Tôi chỉ là muốn nhắc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.