Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Cậu ham mê cờ bạc đã không còn là chuyện một sớm một chiều.

Trước đây, cậu có chơi, nhưng lúc đầu chỉ là chơi mạt chược, bài cửu*, đều là chút tiền nhỏ. Lúc đầu mợ còn mắng cậu, sau đó thấy cậu thắng thua cũng chỉ có vài đồng bạc. Bình thường, ngoài lúc làm việc ra thì cứ rảnh là cậu của cô lại đi tìm hàng xóm chơi mạt chược, không trộm cắp cũng không ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ, sau một khoảng thời gian dài, mợ cũng mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

*Bài cẩu hay bài cửu: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.*

Phương Thanh Chỉ thật sự không biết, thì ra trên thế giới này, người đàn ông không trộm cắp, không ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ đã được coi là một “Người đàn ông ngàn năm khó tìm”.

Cô cứ tưởng rằng, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của đạo làm người chứ.

Cậu thật sự đã bị cờ bạc thôi miên, là do bạn bài của cậu dẫn dụ. Cậu đã có một đêm tuyệt vời, thắng được rất nhiều tiền. Lúc trở về nhà, cho dù dưới mắt có một tầng quầng thâm đen xì nhưng tinh thần cậu vẫn vô cùng sảng khoái. Cậu ném tiền cho mợ, thậm chí còn cho Phương Thanh Chỉ thêm mười đồng, muốn cô đi mua một ít văn phòng phẩm.

Sau đó, tần suất cậu đến sòng bạc càng ngày càng cao, cũng đã bắt đầu xem phong thủy. Quần lót của cậu toàn là màu đỏ, ban ngày đem ra phơi bay phấp phới như cờ đỏ dưới ánh mặt trời. Đáng tiếc, những chiếc quần lót màu đỏ rực rỡ chưa đủ để mang lại may mắn như cậu hằng mong ước, cậu vẫn như cũ, cứ đánh là thua, nếu có may mắn thắng được một ít thì ngay lập tức lại bị thua sạch.

Thậm chí, có lần cậu còn lén chạy tới Ma Cao, chơi suốt ba ngày mới trở về, trên người gần như không còn đến một xu, toàn thân bốc mùi khó chịu.

Mợ cầm dao xông ra, hung ác muốn chặt đứt ngón tay của cậu, cuối cùng vẫn không xuống tay được, đành quỳ trên mặt đất ôm cậu khóc.

Từ đó về sau, cậu rất ít khi bước chân vào sòng bạc.

Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng cậu mình đã đổi tính, lại không ngờ rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hiện giờ, cậu lại dần dần trở thành con bạc điên cuồng ngày xưa.

Thậm chí, cậu còn muốn ép cô ký hợp đồng đóng phim người lớn.

Phương Thanh Chỉ thiếu thốn tình cảm gia đình, không có nghĩa là cô thật sự thờ ơ vô cảm. Đương nhiên là có buồn, nhưng nhiều nhất vẫn là thất vọng. Cô ngồi bên cạnh Trần Tu Trạch, tâm trạng rầu rĩ, nhìn những hạt mưa như những viên trân châu rơi trên cửa kính, mưa dầm thấm lâu, đến cả một giọt nước mắt cô cũng không có, chỉ chìm trong im lặng.

Cô không hỏi Trần Tu Trạch vì sao lại xuất hiện ở đây, câu hỏi này rất vô nghĩa. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải theo đuổi một câu trả lời vô nghĩa chứ?

Phương Thanh Chỉ chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại: “Đi đâu vậy?”

“Về nhà.” Trần Tu Trạch nói: “Bữa tối muốn ăn gì?”

Ngữ khí của anh tự nhiên, quen thuộc, nghe qua thì giống như là bạn trai chính hiệu của cô, mà không phải là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện cướp cô đi.

Phương Thanh Chỉ thấp giọng: “Gì cũng được.”

Trần Tu Trạch không cưỡng ép nắm tay cô, từ sau khi cô ngồi xuống, liền buông bàn tay dìu cô ra. Giờ phút này, anh ôn nhu mở miệng: “Hai ngày nay mưa nhiều, không khí lạnh, tôi có bảo người nấu canh vịt già, khi về nhà uống một chén cho ấm người.”

Phương Thanh Chỉ nói vâng.

Xe băng qua những con phố mưa ẩm ướt, xuyên qua làn sương mù, phóng về phía trước. Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy con đường phía trước của mình cũng giống như đám sương mù này, tựa như không có đến một tia sáng, chỉ có thể mặc cho Trần Tu Trạch lái xe chở mình đi, không phân biệt được đông tây nam bắc.

Điều khiến Phương Thanh Chỉ bất ngờ chính là, Trần Tu Trạch cũng chuẩn bị phòng cho cô, ở tầng hai, hướng về phía mặt trời mọc, có một sân thượng xinh đẹp, cũng có phòng vệ sinh và phòng thay đồ của riêng cô.

Căn phòng này lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của cậu mợ cô.

Nơi này rõ ràng không phải là nơi Trần Tu Trạch nghỉ ngơi, chăn nhung và ga trải giường bằng lụa, màu trơn nhẹ nhàng, tím nhạt, như hoa tử đinh hương mềm mại bị ngăn cách bởi màn mưa. Phương Thanh Chỉ tắm rửa sạch sẽ, trong quá trình đó, thậm chí cô còn sinh ra ác ý. Cô trân trọng bản thân nên không thể tưởng tượng được rằng mình lại nằm chung giường với người mình không yêu. Kiến thức và sự giáo dục mà cô nhận được khiến cô không quá quan tâm đến cái gọi là trinh tiết, nhưng Phương Thanh Chỉ tuyệt đối không muốn nếm trải mùi vị chung phòng với một người xa lạ.

Vốn dĩ cô đã xuống tay, nhẫn tâm ấn xuống, nhưng lại không nỡ đau đến nhíu mày. Cô đành phải dừng lại, càng ngày càng chán ghét chính mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khốn đốn.

Bữa tối vẫn thịnh soạn như trước, Phương Thanh Chỉ ăn xong, im lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, chờ Trần Tu Trạch tuyên án tử cho mình.

Nhưng Trần Tu Trạch dùng nước trà súc miệng, chỉ yên lặng nhìn cô: “Đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”

Phương Thanh Chỉ gật đầu.

Trần Tu Trạch nói thêm: “Tôi còn chưa biết trong chế độ ăn uống của em có kiêng kị gì không?”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu.

Trần Tu Trạch cẩn thận quan sát cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thanh Chỉ, tôi cần phải trả bao nhiêu tiền mới có thể khiến em mở miệng nói một chữ đây?”

Phương Thanh Chỉ hơi hơi hé miệng: “Không.”

Trần Tu Trạch rất khoan dung: “Đừng căng thẳng, tôi biết em sợ. Đừng sợ, từ bây giờ trở đi, đây là nhà của em. Có cần gì thì cứ nói cho tôi biết... Em còn nhớ người vừa rồi không? Mẹ Mạnh. Nếu là vấn đề riêng tư của phụ nữ, không tiện nói với tôi thì có thể đi tìm bà ấy.”

Sau khi anh nói một tràng dài như vậy, Phương Thanh Chỉ vẫn gật đầu: “Vâng.”

“Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi.” Trần Tu Trạch đứng dậy, nói: “Sáng mai A Hiền sẽ quay lại nơi ở cũ với em, thu dọn đồ đạc đến đây.”

Phương Thanh Chỉ giật mình, sau đó mới ý thức được anh đang nói cái gì: “Tôi có thể về phòng mình ngủ không?”

Trần Tu Trạch đã đi được vài bước, anh đứng lại, chống gậy. Vừa vặn ngay dưới ánh đèn, anh nhìn Phương Thanh Chỉ: “Thanh Chỉ, như tôi đã nói, thứ tôi cần là một người bạn gái.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi nghĩ ngài muốn một người bầu bạn.”

Trần Tu Trạch khẽ lắc đầu, sửa lại: “Nếu nhất định phải dùng từ bầu bạn này, thì phải là bạn đời.”

Phương Thanh Chỉ có lẽ đã hiểu được ý của anh.

“Tôi sẽ không ép buộc em cho đến khi em tự nguyện.” Trần Tu Trach nói: “Bản thân tôi biết rõ, ép buộc phụ nữ là hành động vô liêm sỉ nhất.”

Phương Thanh Chỉ khó có thể tin rằng, bản thân mình sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng một người như vậy. Cô khiếp sợ đến mức nhìn thấy hoa hồng nở ra từ dây leo.

Cô hỏi: “Đàn anh của tôi…”

“Tôi đã gọi điện thoại rồi.” Nụ cười của Trần Tu Trạch dần nhạt đi: “Lấy thân phận một công dân hợp pháp bình thường, tôi yêu cầu họ thực thi pháp luật một cách công bằng.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cảm ơn.”

“Đi ngủ đi.” Trần Tu Trạch hơi gật đầu: “Ngủ ngon.”

Anh vẫn chống gậy, chậm rãi rời đi, thật ra khập khiễng cũng không rõ ràng lắm, nhưng... chỉ là trước giờ Phương Thanh Chỉ luôn để ý đến đôi chân của anh mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, thật ra cũng không khác gì những người bình thường.

Ngày hôm sau, Trần Tu Trạch thực sự tuân theo thỏa thuận, sai người đưa Phương Thanh Chỉ đến chuyển đồ. Một đêm cô không về, lúc xuất hiện, mợ cô quả thật cau mày, vừa mắng cô là một đứa chết tiệt, vừa muốn ngăn cản không cho cô dọn ra ngoài: “Cháu đi đâu vậy? Thanh Chỉ, nghe mợ nói, mợ sẽ tìm cho cháu một công việc bán thời gian, à không, là một cơ hội tốt để kiếm tiền, tỏa sáng...”

“Cái gì mà tỏa sáng?” Phương Thanh Chỉ hỏi: “Cởi sạch quần áo khoe ba vòng trước ống kính? Hay là ngủ với người ta để đổi lấy cơ hội đóng phim người lớn?”

Mợ cứng đờ: “Mày...”

Phương Thanh Chỉ không có kiên nhẫn nói chuyện với bà ta, chỉ gọi: “A Hiền.”

A Hiền vừa đi ra, mợ sợ hãi lùi lại vài bước, run rẩy nhìn vết sẹo trên mặt anh ấy.

“Lúc trước, mợ bảo tôi dọn ra ngoài, hiện tại tôi có thể dọn ra ngoài rồi đây.” Phương Thanh Chỉ không muốn nói nhiều, cô nhanh chóng cắt ngang mớ hỗn độn: “Tốt nhất là hãy thả tôi đi, nếu không, tôi cũng không thể cam đoan căn nhà này của mợ có còn nguyên vẹn hay không đâu.”

Mợ không ngăn cản nữa.

Trần Tu Trạch đâu chỉ phân công một mình A Hiền đi với cô, tổng cộng có tới mười người, ai nấy vóc dáng đều cao lớn, trầm mặc ít nói, mặc âu phục đen áo sơ mi trắng, đeo găng tay trắng. So sánh ra, toàn bộ gia sản của Phương Thanh Chỉ cũng có hơi tồi tàn.

Tổng cộng cũng chỉ có bốn cái thùng giấy, được chất đầy, hai người một thùng cũng không đủ chia.

Phương Thanh Chỉ lộ diện rất ít, cô vội vàng lên xe, xuyên qua kính xe, dường như cô có thể nhìn thấy những người xung quanh đang bàn tán chỉ trỏ. Cô đương nhiên biết mình bây giờ không phải một bước bay trên cành trở thành phượng hoàng, mà chỉ là ngẫu nhiên được một ông chủ lớn nhìn trúng, giấu trong phủ vàng mà thôi.

Cô im lặng một lúc lâu, vùi mặt vào đầu gối.

Sau khi trở lại biệt thự trên đỉnh núi của Trần Tu Trạch, Phương Thanh Chỉ liền bị ốm.

Thật ra từ sau khi dầm mưa cô đã cảm thấy không thoải mái, đau đầu tức ngực, dần dần trở thành cảm lạnh. Khẩu vị của cô không tốt, tâm tình cũng kém, ăn cũng ít, lúc đầu uống thuốc đông y còn liên tục nôn mửa, uống bao nhiêu, liền nôn ra bấy nhiêu. Mấy lần, Trần Tu Trạch đến thăm cô đều cầm ngọc bội đứng trước giường, xuyên qua ngọc bội nhẹ nhàng xoa xoa gò má của cô, hỏi cô có muốn ăn gì không, anh cho người đi mua, đi nấu.

Phương Thanh Chỉ không muốn ăn gì cả.

Duy chỉ có mẹ Mạnh chăm sóc cô rất chu đáo, đối phương là một người hiền lành, biết nói tiếng Thượng Hải, xem như là đồng hương của Phương Thanh Chỉ. Bà cười tủm tỉm kể những chuyện thú vị thời trẻ cho Phương Thanh Chỉ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ lặng lẽ kể về Trần Tu Trạch.

“Ngài ấy còn chưa học hết cấp ba đâu.” Mẹ Mạnh vắt khô khăn ướt lau trán cho Phương Thanh Chỉ, nói: “Trong nhà ngài ấy còn có năm người em, cả trai lẫn gái, đều phải dựa vào ngài ấy nuôi sống. Cha mẹ ngài ấy qua đời sớm, vì phải chăm sóc đàn em, ngài ấy đã từ bỏ việc học hành, sớm ra ngoài bôn ba kiếm việc làm.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó ấy à, ngài ấy phát tài lớn, những cô cậu khác đều được học những trường đại học tốt nhất.” Mẹ Mạnh ôn nhu nói: “Cô là bạn gái của ngài ấy, bọn họ đều phải chờ cô khỏe lại rồi sẽ gặp cô.”

Phương Thanh Chỉ nhắm mắt lại, im lặng.

Bị bệnh một tuần, sức khỏe của cô cuối cùng đã dần dần được cải thiện, nhưng cô lại trở nên lười biếng. Xin nghỉ nhà trường nghỉ ốm một tuần, hết kỳ nghỉ ốm, cô lại không chịu đi nữa, ăn cũng ít lại, nắng đẹp không chịu ra ngoài tắm nắng, mà chỉ ở lại trong phòng, nằm trên giường, ngày cũng như đêm, ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh dậy, chỉ đọc hai trang sách, rồi lại tiếp tục mê man.

Cô không muốn đi học.

Xoẹt...

Rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, chiếu sáng một khối co ro trên giường. Phương Thanh Chỉ vùi đầu vào trong chăn, cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tu Trạch.

Đối phương vẫn ăn mặc chỉnh tề, bất kể là quần áo, biểu cảm hay phong thái, hoàn toàn không thể nhận ra anh là người chưa học xong cấp ba đã bỏ học.

Anh trông giống một giáo sư hơn.

Trần Tu Trạch cầm cây gậy kia, bước đi dưới ánh mặt trời, mặc dù hơi khập khiễng nhưng vẫn như một khối ngọc bội không tì vết, dịu dàng mà tao nhã.

Anh bình thản gọi Phương Thanh Chỉ đang trốn trong chăn: “Hôm nay nắng đẹp, ăn chút gì đi.”

Không phản hồi.

Phương Thanh Chỉ không đói, cô không muốn làm gì cả.

Trần Tu Trạch lại chậm rãi nói: “Ăn cơm xong, tôi đưa em đi học.”

Phương Thanh Chỉ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi không muốn đi học nữa.”

Cô đã không còn mặt mũi trở lại trường gặp thầy, gặp bạn cũ của mình nữa rồi, cái này mới tính là gì?

Giờ đây cô còn tư cách gì nữa? Một con chim bị giam cầm, hay một bông hoa bị nhốt trong lồng kính, hay một món đồ chơi của giới nhà giàu chưa bị chơi hỏng, một chiếc bình hoa chưa làm cho ông lớn mất hứng thú, tự nguyện sa đọa?

Trần Tu Trạch chống gậy, anh hỏi ý kiến Phương Thanh Chỉ: “Vì sao lại không muốn học?”

Phương Thanh Chỉ vẫn không nói lời nào.

Trần Tu Trạch không vội vàng, vẫn thong dong nói: “Trường học vẫn phải đến. Nhìn tôi này, không học đại học, đọc ít sách, không biết làm thế nào để khiến em vui vẻ.”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play