Phương Thanh
Chỉ nói: “Anh đừng có đổi đề tài, Trần Tu Trạch.”
Cô nghiêm túc
gọi tên anh: “Chuyện này khác.”
Trên đầu cô vẫn
là cà vạt của Trần Tu Trạch, sau khi tháo cà vạt lụa cho cô, Trần Tu Trạch cởi
bỏ hai nút áo sơ mi, một vết sẹo như ẩn như hiện, bên cạnh là vết khâu lại dữ
tợn như rết. Anh có rất nhiều vết thương tương tự, được xử lý qua loa, ẩn dưới
lớp áo vest.
Phương Thanh
Chỉ nói: “Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, bác sĩ khuyên em nên giữ tâm trạng
vui vẻ.”
Trần Tu Trạch
nói: “Thanh Chỉ.”
Phương Thanh
Chỉ cúi đầu, cô nói: “Vừa rồi anh cũng nói, anh không bắt nạt em, chỉ cần em
không vui, nước mắt rơi xuống, anh sẽ nghe em hết.”
Trần Tu Trạch
nói: “Đúng, nhưng hiện tại em không hề vui.”
Phương Thanh
Chỉ suy tư một lát, hít vào và thở ra thật sâu, định giả vờ buồn rầu, hoặc là
nặn một giọt nước mắt…
Trần Tu Trạch
bỗng nhiên nói: “Khi còn bé, ông chú nhà bên cạnh mở cửa hàng súp thịt dê, có
đôi khi dắt dê còn sống giết mổ ngay trên đường.”
Phương Thanh
Chỉ bị cắt ngang giữa chừng, cô không biết Trần Tu Trạch muốn làm cái gì, nghi
ngờ nhìn anh.
“Khải Quang và
Tuệ Ninh nhặt phân dê... chúng là những viên nhỏ màu đen, lừa Vĩnh Thành nói là
viên sô cô la.” Trần Tu Trạch trầm tĩnh nói: “Vĩnh Thành ăn hai viên.”
Phương Thanh
Chỉ phốc một tiếng cười ra tiếng, lại nhịn xuống, nghiêm mặt: “Em còn đang giận
đấy.”
Không.
Nếu muốn suy
nghĩ những thứ khổ sở kia, thì phải suy nghĩ về việc sau này cô sẽ chìm đắm
trong nỗi ám ảnh vật chất và hưởng thụ sung sướng, ngẩng đầuđầu để Trần Tu
Trạch làm, nếu sau này cô giống như Tô Lệ Tiếu, vì tiền bạc mà nghĩ ra mọi thủ
đoạn chỉ để có một đứa c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.