《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Phương Thanh
Chỉ muốn ấn một cái thật mạnh vào trán anh, nhưng lại khẽ thả lực tay, rồi nói:
“Ngài lại giễu cợt tôi.”
“Không phải là
giễu cợt." Trần Tu Trạch mở mắt, giữ chặt tay cô, để cô dừng ấn, kéo về
phía môi mình, hôn lên: “Khi nãy tôi cũng không định uống rượu, nhưng người kia
lớn tuổi hơn, thân phận cũng lớn hơn, ông ta cũng uống, tôi từ chối thì không
tốt lắm.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Tôi không trách ngài chuyện uống rượu.”
Trần Tu Trạch
nói: “Tôi biết, nhưng đúng là uống rượu không tốt. Ông cậu vô dụng của em, uống
rượu say rồi lại tìm cớ đánh em…”
Nói đến đây,
anh nắm chặt lấy tay Phương Thanh Chỉ, nhẹ nhàng xoa nắn, nhẹ giọng: “Có đau
không?”
Phương Thanh
Chỉ giật mình.
Tuy sau khi cậu
uống say rất hay mắng chửi người khác, nhưng trong ký ức của cô, ông ta chỉ chỉ
đánh cô đúng một lần, đó là năm ngoái khi cô chuẩn bị đi học đại học... mấy
việc này sao Trần Tu Trạch lại biết được?
Rốt cuộc là anh
đã điều tra được bao nhiêu chuyện về cô rồi? Còn bao nhiêu chuyện cũ chưa được
nhắc lại đây?
Ngay lúc này,
Trần Tu Trạch đang khẽ vuốt cánh tay cô, cũng là nơi mà khi đó ông ta bực tức
dùng gậy gỗ đánh vào.
Phương Thanh
Chỉ không biết đây chỉ là trùng hợp hay là anh thật sự biết chi tiết mọi chuyện
xảy ra vào ngày hôm đó, cô nhấp môi, nói: “Đã hết đau từ lâu rồi.”
Trần Tu Trạch
nói: “Cồn thúc đẩy ác ý của con người, tôi cũng không muốn uống rượu, nhưng làm
người thì sẽ có rất nhiều lúc mọi chuyện diễn ra khác với thứ mình muốn, tôi
cũng chỉ là một người bình thường, cũng không phải là ngoại lệ.”
Phương Thanh
Chỉ cúi đầu, cô có thể nhìn thấy gương mặt mơ màng nhuốm men say của anh. Có lẽ
là nhân lúc anh đang say rượu, Phương Thanh Chỉ mới có thể ngắm nhìn anh kỹ đến
vậy, trên thực tế, khuôn mặt Trần Tu Trạch rất đẹp ... khuôn mặt cha mẹ anh
đoan chính, nhưng bốn đứa con sinh ra đều có ngoại hình xuất sắc, đặc biệt là
Trần Tu Trạch. Nhưng bình thường khí thế của anh rất có cảm giác đè ép, rất ít
cơ hội để cho người khác lặng lẽ quan sát như vậy, nhìn kỹ, Phương Thanh Chỉ
cũng cho rằng anh được sinh ra là kiệt tác của tạo hóa.
Phương Thanh
Chỉ trả lời: “Tôi biết, tôi không trách ngài.”
Trần Tu Trạch
kéo tay cô, áp lên mặt mình, khẽ thở dài: “Có phải là dù tôi có làm gì đi nữa,
em cũng không thèm để ý có đúng không?”
Anh không cần
câu trả lời của Phương Thanh Chỉ, dường như tận sâu trong đáy lòng của anh đã
có sẵn đáp án rồi. Đôi khi con người ta không cần biết quá rõ, giống như thưởng
thức một bức tranh, nhìn từ xa thì thấy những đường nét uyển chuyển và xinh
đẹp, nếu dùng kính lúp để soi thật kỹ, thì dù bức vẽ đó có đẹp đến đâu, đường
nét và lượng màu ở mỗi nơi cũng không giống nhau.
Trần Tu Trạch
nói: “Khi nãy chúng ta đang nói đến đâu rồi?”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Ông cậu vô dụng của tôi.”
“Đúng rồi, ông
cậu vô dụng của em đã đánh em." Trần Tu Trạch gật đầu: “Nếu tôi là cậu của
em, sao lại có thể xuống tay đánh em cho được, tôi phải nuôi em thật tốt, mua
đồ ăn ngon cho em. Ban ngày ra ngoài bán sức làm công kiếm tiền, khi về nhà thì
mua váy trắng xinh đẹp cho em, tiền thừa còn lại sẽ mua chả cá nóng hổi, buổi
tối cũng sẽ không khiến em đói bụng, tôi sẽ tiếp tục đứng dậy, mua một chén mì,
em một miếng tôi một miếng cùng nhau ăn.”
Chuyện anh nói
rất viển vông, Phương Thanh Chỉ nói: “Ngài say thật rồi.”
“Ừ” Trần Tu
Trạch nói: “Tôi biết tôi đang say mà, buổi tối không muốn gặp em, sợ là sẽ dọa
đến em mất. Nhưng em vẫn đến đây, tôi không muốn gặp em, nhưng lại thấy tiếc
khi không thấy em.”
Anh thở dài,
đưa tay ra: “Không gặp nhau cả ngày rồi, để tôi ôm một cái đi."
Trần Tu Trạch
hơi đứng dậy, ôm lấy Phương Thanh Chỉ. Anh cũng không say lắm, thậm chí còn có
thể giúp cô cởi giày, ôm cô đặt lên giường, dán mặt mình lên cổ cô, còn tiếp
tục vuốt ve phần cánh tay mà Phương Thanh Chỉ đã từng bị cậu đánh.
Phương Thanh
Chỉ nói: “Sao lại nói là một ngày không gặp, sáng nay chúng ta vừa mới cùng
nhau ăn sáng xong.”
Cô còn tưởng
rằng Trần Tu Trạch còn muốn làm, nhưng không hề, hơi men dường như cũng khiến
anh không có tham luyến hơi ấm cơ thể, anh chỉ ôm cô, kéo chăn lên, muốn cùng
cô đi ngủ.
Trần Tu Trạch
đè bả vai cô: “Không nhìn thấy em, tôi không yên tâm.”
Mí mắt Phương
Thanh Chỉ hơi giật lên: “Có chuyện gì mà không yên tâm?”
Trần Tu Trạch
nói: “Có lẽ là tôi lo là tôi sẽ không gặp lại em.”
Lời này của anh
có mấy lớp nghĩa, Phương Thanh Chỉ nghĩ, sao lại không thể gặp nhau được chứ?
Là do anh gặp phải chuyện gì, hay là do cô xảy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.