《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Phương Thanh
Chỉ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cô có khả năng "chọc tức" Trần
Tu Trạch.
Cô chỉ là một
sinh viên đại học bình thường tình cờ lọt vào mắt xanh của Trần Tu Trạch, không
biết là tốt hay xấu. Tốt ở chỗ cô không còn phải lo lắng về việc bị ông chủ
Hoàng bắt đi, càng không lo bị cậu mợ ép đóng phim “hành động”; xấu ở chỗ cô
cũng trở thành loại người trước đây cô khinh thường.
Trần Vĩnh Thành
vẫn đang chép bằng bút nhưng cậu rất ngoan ngoãn, dù Trần Tu Trạch bảo cậu làm
gì, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn làm, không nói lời nào. Ngoài lời nói vừa rồi, cậu
vẫn rất cung kính với Phương Thanh Chỉ, gọi “chị dâu”, cậu vẫn đối xử như vậy,
lịch sự nhưng có phần hơi cảnh giác.
Phương Thanh
Chỉ không biết sự cảnh giác của cậu đến từ đâu, trong thâm tâm, chút lai lịch
xuất thân của cô e là đã bị điều tra rõ ràng từ lâu, còn hiểu biết của cô về
gia đình này chỉ giới hạn trong vài câu nói mà họ chịu tiết lộ.
Phương Thanh
Chỉ nhìn kỹ những bức ảnh sau tấm kính, quả nhiên, thấy những ngón tay của Trần
Khải Quang vẫn còn nguyên vẹn, sau này, ảnh của Trần Tu Trạch ít dần, chiếc gậy
chống của anh lúc đầu được làm bằng gỗ, ngón tay của Trần Khải Quang bị khuyết.
Ảnh đen trắng biến thành ảnh màu, quần áo của họ dần trở nên trang nhã hơn, cây
gậy của Trần Tu Trạch trở thành cây gậy mà Phương Thanh Chỉ thấy bây giờ, đầu
sư tử bằng kim loại màu bạc, thân bằng gỗ. Bức cuối cùng có lẽ là một bức chân
dung gia đình được chụp cách đây không lâu, Trần Tu Trạch ngồi ở giữa, xung
quanh là các em trai và em gái, thứ không thay đổi chính là cây gậy trong tay.
Anh là một
người đàn ông rất hoài cổ.
Phương Thanh
Chỉ đột nhiên cảm thấy hơi tức ngực, cô cần ra ngoài hít thở không khí. Không
phải cô không thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, chỉ là cảm giác bị áp bức ở
đây quá rõ. Cô nói với A Hiền một tiếng.
Thời tiết thay
đổi đôi chút, có lẽ là do mấy ngày trước có mưa, không khí trở nên lạnh hơn.
Phương Thanh
Chỉ mặc chiếc áo khoác cũ, nói: "Tôi muốn ra ngoài đi bộ."
A Hiền hỏi:
"Chị muốn đi mua sắm?"
Phương Thanh
Chỉ lắc đầu: "Không."
A Hiền vẫn nói:
"Ngài Trần cho tôi một khoản tiền, chuyên để thanh toán hóa đơn của
chị."
Mặc dù A Hiền
hung dữ, có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng giọng nói của anh ấy rất nhẹ
nhàng, không bị hung dữ.
Hình như bên
cạnh Trần Tu Trạch toàn những người như thế này, hoàn toàn không nhìn ra họ là
những người đi ra từ gió tanh mưa máu từ tờ báo nào.
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tôi không cần."
Cô đã mặc áo
khoác đi ra ngoài, A Hiền theo sát phía sau, hoa hồng bên ngoài còn chưa nở rộ,
người làm vườn đang chăm chỉ chăm sóc những cành hoa xinh đẹp. Cắt bỏ những
cành lá um tùm để chất dinh dưỡng nuôi chồi. Phương Thanh Chỉ chỉ đi một đôi
giày thể thao bằng vải màu lạc đà với một lớp đế cao su mỏng, đi trên con đường
đá không được thoải mái cho lắm. Cô chỉ có ba bốn đôi giày đi luân phiên, do
không có dịp nào cần đặc biệt cần ăn diện, cô cũng không quan tâm.
Cô chỉ nói với
tài xế đi tới con phố phía Tây.
A Hiền ngạc
nhiên, nhưng không nói gì.
Đi bộ xuống con
phố phía Tây, đi qua địa điểm cũ của bệnh viện Tán Dục, đi bộ xuống con phố
dốc, nơi này từng là nơi người nước ngoài tụ tập, có một số trường đại học và
nhà thờ hàng đầu cũng ở đây, nhưng Phương Thanh Chỉ không có tâm trạng ngắm
nghía, cô chỉ đi xuống, bước đi vội vàng. Đi xuống tiếp, đầy mùi thuốc lá, bốn
góc đường dựng cờ, cầu thang gỗ cũ kỹ nối tiếp nhau kéo dài về phía nơi tối
tăm, A Hiền cảnh giác nhìn xung quanh, không phải vì lo có ma, chỉ lo chỗ tối
có người có ý đồ xấu.
Trong thời đại
này, con người đáng sợ hơn ma rất nhiều.
A Hiền thực sự
không biết tại sao Phương Thanh Chỉ lại đột nhiên đến đây, những ngôi nhà đơn
sơ, cơ sở vệ sinh tồi tàn, chưa kể vài chục năm trước từng có một trận dịch
bệnh, bây giờ vẫn có thể nhìn thấy các loại tượng thờ, Quan Công, Tế Công,
Hoàng Đại Tiên, còn có Nhuy Tĩnh Bá. Phương Thanh Chỉ đi vào, chắp tay, chỉ bái
Nhuỵ Tĩnh Bá.
A Hiền hỏi:
"Có phải chị đang cầu nguyện cho bệnh nhân không?"
"Không."
Phương Thanh Chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cầu cho bản thân, cầu trời lễ Phật,
hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi vận rủi."
A Hiền nghẹn
ngào, thầm nghĩ cho dù như nào cũng không được truyền lời nói của Phương Thanh
Chỉ, càng không được để Trần Tu Trạch nghe thấy.
Phương Thanh
Chỉ không quan tâm đến những gì anh ấy nghĩ, cô vốn có một tính cách lạnh lùng,
nếu không cô sẽ không tranh giành cơ hội tiếp tục học từ chỗ cậu mợ. Tới phố
Thái Bình Sơn, cô nhìn quanh những ngôi nhà cổ, chen chúc nhau, trước cửa trồng
đầy những chậu cây. Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ, dù sống ở nơi
chật chội, cũng muốn trồng thật nhiều cây, như thể có thể chữa lành cuộc sống
tội nghiệp của mình bằng cách chăm lo kẻ yếu.
Cô ăn ở một
quán ăn ven đường, một lồng xíu mại được hấp nóng, khói bay nghi ngút, nằm
trong một chiếc vỉ tre, bên trong là thịt lợn thái hạt lựu, A Hiền chỉ ngồi bên
cạnh, âm thầm ghi nhớ, Phương Thanh Chỉ
ăn bốn cái xíu mại, uống một chai nước.
Sau khi Phương
Thanh Chỉ ăn xong, cô nói: "Chiều tôi sẽ đến thư viện trường để tự
học."
A Hiền nói:
"Tôi chờ chị ở cổng trường."
Phương Thanh
Chỉ nói: “Được.”
Thời tiết ngột
ngạt, Phương Thanh Chỉ làm thế nào cũng không thể giải tỏa được sự phiền muộn
trong lòng. Lúc trước khó chịu, cô thường chạy bộ, nhưng giờ áp lực trong lòng
không giải tỏa dễ dàng như vậy. Ngồi trong thư viện cả buổi chiều, tới tối về
nhà, cô không thấy Trần Tu Trạch, chỉ có mẹ Mạnh đã chuẩn bị bữa tối và đợi cô.
"Ngài ấy
bận công việc.” mẹ Mạnh nói: “Ngài ấy cố ý gọi điện bảo cô đi ngủ sớm, không
cần đợi.”
Không chỉ bận
hôm nay, ba ngày sau, Phương Thanh Chỉ cũng không gặp Trần Tu Trạch.
Trần Tu Trạch
không trả lời, Phương Thanh Chỉ cũng không hỏi.
Khi thời tiết
dần trở nên mát mẻ hơn, Phương Thanh Chỉ còn bỏ thêm một chiếc áo khoác vào cặp
sách để tránh gió lạnh. Anh chị em nhà họ Trần rất ít khi đến nhà mới của Trần
Tu Trạch, chỉ có Ôn Tuệ Ninh đến một lần, đích thân đưa đồ ăn cho Phương Thanh
Chỉ.
"Đây là cá
hấp rượu.” Ôn Tuệ Ninh nhẹ nhàng nói: "Cá ở Thiên Thuỷ Vi, chị ăn thử đi,
rất ngon.”
Phương Thanh
Chỉ chỉ ăn một chút, món đó dùng nước cốt chanh, rau mùi, vỏ quýt điều vị, đũa
cắm vào sau đó bơ chảy ra, hương vị rất ngon. Cô ăn một chút, nghe Ôn Tuệ Ninh
nói: “Đợi tới lễ giáng sinh, chị nên nghỉ về nhà, anh nhớ chị rất nhiều, mỗi
lần gọi điện đều hỏi, tiếc là không có chị.”
Phương Thanh
Chỉ không biết nên giao tiếp với đối phương như nào, chỉ nói “Được".
Rồi lại nghe Ôn
Tuệ Ninh nói: "Anh gần đây không ở Hồng Kông, sợ chị ở nhà một mình sợ
hãi, cho nên cố tình gọi em qua đây cùng chị."
Phương Thanh
Chỉ sửng sốt: "Ngài ấy đi đâu?"
Ôn Tuệ Ninh
cười nói: “Làm việc, không sao, hai ngày nữa sẽ về."
Phương Thanh
Chỉ không hỏi thêm nữa mà từ từ ăn cá, Ôn Tuệ Ninh vẫn đang nói về món cơm
Nguyên Lang cô mang tới. Cô là một người rất chăm chỉ tìm hiểu ẩm thực, Phương
Thanh Chỉ khá ngưỡng mộ, lại tự nghĩ, nếu cô sinh sớm hơn vài năm, đầu thai tới
nhà Trần Tu Trạch thì tốt biết mấy. Giàu sang phú quý không cần nói, ít nhất
cuộc sống không cần lo sợ như giờ.
Chuyện đáng lo
sợ hơn đã xảy ra vào một tuần sau đó.
Đuôi bão quét
qua Hồng Kông, vào ngày cảnh báo mưa bão, Phương Thanh Chỉ tình cờ có hai tiết
học. Trời mưa như trút nước, A Hiền nhất quyết đỗ xe ở cổng trường, Phương
Thanh Chỉ không thèm tranh cãi với anh ấy, cầm ô vội vàng chạy vào lớp, hệ
thống thoát nước của trường như có vấn đề, nước thải tràn vào một số đoạn
đường, nước tràn qua mặt đường, có một số người lao công phải mặc áo mưa để
sửa. Phương Thanh Chỉ vội lên lớp nên không dừng lại, đi trên con đường đầy
nước thải, đôi giày vải đế cao su của cô bị ngấm nước, giẫm lên khá khó chịu.
Cô cất ô, xỏ
đôi giày ướt bước vào lớp, vừa ổn định ngồi xuống, cô mở sách ra thì thấy có
một đôi tay đặt trên bàn.
Mềm mềm, thơm
mùi bơ nhẹ.
Phương Thanh
Chỉ nhìn lên, thấy Lương Kỳ Tụng.
Anh ta đã gầy
đi rất nhiều, gò má rõ hơn trước, tóc mềm, sạch sẽ, trông bảnh bao trong chiếc
áo sơ mi trắng mới tinh.
Ngay khi Phương
Thanh Chỉ muốn đứng dậy, thầy đã bước vào.
Cô chỉ có thể
ngồi xuống.
Lương Kỳ Tụng
không nói chuyện với cô, anh ta học môn này rồi, nhưng giờ nghe giảng rất
nghiêm túc, lúc thầy giảng bài, anh ta cũng cầm bút ghi chép ở phía dưới.
Phương Thanh Chỉ rơi vào hỗn loạn, phải mất một lúc lâu mới ổn định được tâm
trạng, buộc bản thân phải tập trung nghe giảng, học bài.
Sau khi tan
học, Phương Thanh Chỉ vừa đóng vở lại thì Lương Kỳ Tụng đã nắm lấy cổ tay cô:
"Tại sao?"
Giọng của anh
ta rất nhỏ, giống như gió nhẹ: "Sao lại viết thư như vậy?"
Phương Thanh
Chỉ nhìn vào cuốn sổ nhăn nheo của cô: "Tôi có bạn trai rồi."
Lương Kỳ Tụng
nói: "Nói dối."
Anh ta nắm lấy
tay Phương Thanh Chỉ.
Cổ tay hơi dùng
sức, cảm giác đau đớn khiến Phương Thanh Chỉ khẽ cau mày, cô sợ đau nhất, nhưng
đối phương nắm chặt như vậy, đau đến mức khiến mắt cô mờ đi.
Có lẽ do quá
đau, Phương Thanh Chỉ nghĩ, nói: "Mời anh buông tay ra."
Lương Kỳ Tụng
không buông tay, vẫn giữ chặt, anh ta nhìn thẳng vào mắt Phương Thanh Chỉ, từng
bước ép tới: "Có phải có người uy hiếp em không? Tôi tìm em mấy lần, nhưng
cậu mợ em không gặp tôi, chỉ có em em, Du Gia Hào, nói với tôi rằng ông chủ Hoàng
uy hiếp em, sau đó có người…”
“Không.” Phương
Thanh Chỉ giằng tay ra, cô nói: “Tôi đã chịu đựng cuộc sống khó khăn này đủ
rồi, là tôi không muốn chăm chỉ làm việc để để kiếm học phí và sinh hoạt phí
nữa, tôi không muốn sống trong một căn gác chật hẹp cả đời, tôi không muốn cam
tâm sống loanh quanh trong bếp đủ chưa?”
Lương Kỳ Tụng
lắc đầu: "Em nói dối, Thanh Chỉ, em không phải là loại người này."
"Loại
người nào?" Phương Thanh Chỉ chế nhạo: "Lẽ nào anh muốn tôi cả đời
nghèo khổ, vật lộn trong vũng lầy? Hay thấy tôi đi làm kiếm tiền mới là có khí
thế? Ai không muốn một bước lên trời? Lương Kỳ Tụng, anh sinh ra đã có đủ mọi
thứ. Cơm ăn áo mặc, ăn ngon mặc đẹp, anh không hiểu nỗi khó khăn của con gái
nhà nghèo."
Lương Kỳ Tụng
nhìn cô một lúc lâu, rồi dần buông tay.
Ngực Phương
Thanh Chỉ đập thình thịch, cảm xúc dâng trào, cô cố nén nước mắt, chỉ trầm
giọng nói: "Buông tay đi Kì Tụng, tôi nên về rồi."
Lương Kỳ Tụng
nói: "Tôi có thể cho em những gì em muốn."
"Để làm
gì?" Phương Thanh Chỉ nói: "Chỉ cửa hàng bánh ngọt nhỏ đó? Anh có thể
cho tôi sang Anh du học, mua cho tôi xe hơi, sắp xếp cho tôi một công việc dễ,
lương cao sau khi tôi tốt nghiệp, anh có thể?"
Lương Kỳ Tụng
tỏ ra thất vọng: "Em sẵn sàng bán rẻ bản thân vì nó?”
“Thì sao?”
Phương Thanh Chỉ nhét đồ đạc trên bàn vào cặp sách, không nhìn đối phương nữa,
thu dọn đồ đạc: “Được rồi, tôi phải về.”
Lần này, Lương
Kỳ Tụng không ngăn cản cô. Bên ngoài trời đang mưa to, những người lao công vẫn
mặc áo mưa đi kiểm tra cống rãnh từng cái một, Phương Thanh Chỉ nhìn thấy mắt
cá chân của họ đã trắng bệch nhăn nheo vì ngâm nước, thời tiết xấu như vậy ai
không vì cuộc sống mà mưu sinh. Cô cầm ô, nước chảy trên mặt ngày càng nhiều,
không biết là nước mắt hay nước mưa, cô lau mặt thật mạnh, lên xe A Hiền lái.
Trong xe có một
chiếc khăn tắm, A Hiền đưa cho cô, anh ấy nói: "Chị Phương, lần sau trời
mưa, chị có thể xin nghỉ."
Phương Thanh
Chỉ dùng khăn che mặt, nhỏ giọng nói: "Được."
Cô muốn tiếp
tục đi học.
Cô cầu xin Trần
Tu Trạch sớm chán ghét cô.
Cô không còn
muốn làm con chim sẻ bị đàn ông nhốt vào lồng.
Về đến nhà, vừa
mở cửa, Phương Thanh Chỉ đã ngửi thấy mùi canh nồng nặc trong không khí, cô vừa
khóc vừa nói: "Mẹ Mạnh, hôm nay nấu gì vậy?"
Trần Tu Trạch
trầm giọng đáp lại: "Canh gà hầm tiêu."
Phương Thanh
Chỉ giật mình, cô vẫn đi đôi giày thể thao ướt sũng, khi bước một bước, nước sẽ
thấm ra khỏi mũ giày, để lại dấu trên mặt đất.
Cô vội vàng
ngẩng đầu lên: "Thưa ngài."
Trần Tu Trạch
nói: "Là 'Tu Trạch'."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tu Trạch."
“Sao mặc ít
thế?” Trần Tu Trạch nắm tay cô, hơi nhíu mày: “Hôm nay thời tiết xấu như vậy,
sao còn đến lớp?”
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tôi nhớ vài ngày trước ngài vẫn còn thuyết phục tôi đi
học."
“Mùa bão thì an
toàn là trên hết.” Trần Tu Trạch không đồng ý, anh nắm tay Phương Thanh Chỉ,
đang định đi vào phòng ngủ thì lớn tiếng ra lệnh: “Lát nữa múc canh ra.”
Phương Thanh
Chỉ lạnh toát, cơ thể cô run rẩy, cô im lặng, bị Trần Tu Trạch kéo về phòng
ngủ.
Đối phương
không làm gì cả, chỉ xả giúp cô nước nóng, để cô đi tắm, nhanh chóng xua tan
cái lạnh.
"Lát nữa
rồi ăn cơm." Trần Tu Trạch nói: "Em mệnh thuỷ à? Sao thường thấy em
ướt sũng thế?"
Phương Thanh
Chỉ không tin vào mệnh thuỷ hay hoả, chỉ im lặng ngâm mình, tắm sạch, thay quần
áo mà Trần Tu Trạch đã chuẩn bị, đồ lụa, áo rộng, quần dài, áo nịt ngực cũng
rất thời trang, loại thường thấy trên tạp chí, lụa đen với viền đăng ten mềm
mại.
Khi cô mặc vào,
cô cảm thấy mình giống như một con lợn đang chờ bị làm thịt.
Trần Tu Trạch
đang ngồi trong phòng ngủ, trên chiếc ghế trước bàn làm việc, anh đang cúi đầu
xem sách của Phương Thanh Chỉ, khi nghe thấy giọng cô, anh đặt nó xuống, nhìn
cô cười: "Rất hợp với em."
Phương Thanh
Chỉ không đến gần, cô nói: "Bây giờ có thể ăn tối chưa?"
“Tôi mang quà
cho em.” Trần Tu Trạch nhẹ nhàng vẫy tay với cô: “Qua đây xem đi, có thích
không?”
Phương Thanh
Chỉ ngoan ngoãn bước tới.
Cô ngồi bên
giường nhìn Trần Tu Trạch lấy một chiếc hộp màu đen với dải ruy băng hoa trà
rất đẹp.
Phương Thanh
Chỉ lặng lẽ mở ra, thấy một đôi giày da cừu màu đen, chuỗi ngọc trai, rễ mảnh,
không cao, chỉ khoảng 5cm.
Phương Thanh
Chỉ vuốt ve đôi giày, cô nói: “Đẹp quá."
Nhưng không
phải cho cô.
Mỗi ngày cô đi
bộ đến trường, không nên đi những đôi giày có đế da mềm như vậy.
Trần Tu Trạch
rất hứng thú, lấy một chiếc: "Tôi nhìn thấy trên kệ, thì đã bắt đầu nghĩ
xem em đi vào sẽ như nào, thử xem?"
Phương Thanh
Chỉ không thể nói từ chối, cô nghiêng người, nhưng bị Trần Tu Trạch ngăn lại:
"Để tôi."
Phương Thanh
Chỉ không di chuyển.
Trần Tu Trạch
ra hiệu cho cô đặt chân lên đầu gối anh, Phương Thanh Chỉ do dự một lúc lâu,
sau đó từ từ nâng chân lên, lớp lụa lỏng lẻo trượt xuống, mắt cá chân đặt lên
đùi đối phương dưới chiếc quần vải lanh ấm áp, mềm mại. Phương Thanh Chỉ thẳng
lưng, nhìn Trần Tu Trạch đang cầm chiếc giày, mang chúng vào chân cô một cách
chăm chú.
Chiếc quai ngọc
trai mát lạnh, buộc vào cổ chân cô một cách đẹp đẽ, hờ hững.
Giống như xiềng
xích đắt tiền.
Trần Tu Trạch
nhìn chằm chằm vào chân cô: "Rất đẹp."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Rất nhiều phụ nữ trên thế giới có đôi chân như vậy."
Điều này không
có gì hiếm.
"Không."
Trần Tu Trạch cười nói: "Em không biết chân của mình đẹp như thế nào, cũng
giống như người khỏe mạnh không biết chân khỏe tốt như thế nào."
Phương Thanh
Chỉ sững sờ.
Trần Tu Trạch
dùng ngón cái ấn vào mắt cá chân của cô, xoa xoa. Vài giây sau, anh nhẹ nhàng
giữ chân cô nhấc lên, như muốn hôn mu bàn chân cô.
Phương Thanh
Chỉ cực kỳ ngạc nhiên trước hành động này: "Thưa ngài!"
Cô giơ tay, che
môi Trần Tu Trạch: "Đừng."
Vừa che, Phương
Thanh Chỉ thấy Trần Tu Trạch mỉm cười, đôi mắt của anh rất đẹp, thích hợp để
cười, hàng mi dài như hoa đào, đôi mắt không còn vẻ xa lánh.
Trần Tu Trạch
cụp mắt xuống, thấy tay áo trượt xuống theo động tác cô, cổ tay trắng như
tuyết, có vết đỏ ửng rất bắt mắt. Vừa nhìn là biết do đàn ông bóp chặt toàn bộ
cổ tay của cô.
Sắc mặt Phương
Thanh Chỉ cứng đờ, thu tay về, dùng ống tay áo che lại.
Nụ cười của
Trần Tu Trạch cứng đờ trong giây lát, sau đó lại giơ lên, buông mắt cá chân của
cô ra.
Giọng của anh
dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra: "Đi học cả ngày không mệt à? Tối
ngủ sớm một chút, ngày mai tôi dẫn em đi mua quần áo."
《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.