Sau khi con mèo nhỏ màu cam ăn no nê, nó vươn người nằm dài trên đùi của Trần Vũ.
Thì ra con mèo cam nhỏ bé đáng thương này là con mèo đực, Trần Vũ ôm nó lên và kiểm tra cơ thể nó, hai tháng sau sẽ đưa nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, cô mới thấy con mèo nhỏ tròn như quả cầu to bằng nắm tay thôi nhưng phút chốc nó đã trở mình thành “heo con” mập mạp.
Quả nhiên nó là con mèo quýt!.
“Meow ~” nhóc béo nhẹ nhàng lật người lại, lô ra cái bụng trắng nõn, rất tin tưởng nhìn Trần Vũ.
Trần Vũ thấy nó khá đáng yêu, nên cứ gọi nó là  “Ngọc Bảo” “Ngọc Bảo”, con mèo quýt lại “meow” một tiếng dài, vươn một bàn tay, ưu nhã đặt móng vuốt lên tay Trần Vũ.
Một người một mèo trao ánh nhìn trìu mến cho nhau, trong khi Chu Duật- người đang làm việc bên cạnh lại trầm mặc.
Chu Duật: “Ba tháng nữa có thể đem nó đi triệt sản được rồi.”
Ngọc Bảo giật giật lỗ tai, đôi mắt ướt sũng nhìn Trần Vũ, bắt đầu kêu meow meow.
Trần Vũ bế nó lên, hôn lên vành tai nhỏ của nó, dỗ dành bảo: “Được, khi nào Ngọc Bảo của chúng ta lớn hơn thì hãy bàn về chuyện này, không vội không vội.”
Ngọc Bảo nằm trong vòng tay của Trần Vũ, đôi mắt tròn xoe.
Thật vất vả nó  mới có thể ló đầu ra nhìn Chu Duật, sau đó Ngọc Bảo lại lười biếng vùi vào bàn tay Trần Vũ.
Mặt Chu Duật không hề có chút cảm xúc nào.
Tên Ngọc Bảo tên là do Trần Vũ chọn, vào ngày cô đưa nó về nhà, hai người đã thảo luận cùng nhau để chọn một cái tên dễ thương.
Trong khi Chu Duật còn đang suy nghĩ, Trần Vũ đột nhiên có cảm hứng, cô nhìn Chu Duật nói: “Kêu nó là Ngọc Bảo được không?”
Nhịp tim Chu Duật ngừng đập trong một giây, anh cúi đầu, biết rõ trong lòng nhưng lại cố ý hỏi cô tại sao.
Trần Vũ nói: “Tại vì Chu Duật là bảo bối của em mà.”
Cô luôn nói anh hay nói lời ngon tiếng ngọt nhưng Chu Duật lại cảm thấy rằng Trần Vũ còn nói ngọt gấp trăm lần anh, chỉ cần cô nhìn anh cười một cái, ngoại trừ cô anh sẽ không cần bất kỳ cái gì khác.
Huống chi, cô còn gọi anh là bảo bối.
Lỗ tai Chu Duật đỏ bừng, anh xoay đầu, ngồi xổm trên mặt đất, chọt chọt đầu mèo quýt: “Ngọc Bảo.”
Con mèo quýt ngây thơ ngốc nghếch không biết chuyện gì xảy ra.
Cuối tuần, Chu Duật có việc phải làm.
Khi Trần Vũ tới nhà Văn Tĩnh, cô muốn làm một chuyện.
“Cậu, cậu muốn cầu hôn?”
Từ Văn Tĩnh khiếp sợ nhưng đồng thời cũng hơi chột dạ, trước tới giờ Trần Vũ không có suy nghĩ thế này.
Trần Vũ gật đầu, từ lúc bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, cô đã dùng một tháng suy nghĩ về nó.

Gần đây Chu Duật luôn dùng giọng điệu không thèm quan tâm lắm mà hỏi ý kiến tôi về các clip ngắn.
Trần Vũ chống cằm suy nghĩ, có lẽ Chu Duật không biết hễ khi nào anh có suy nghĩ bậy bạ, tai của anh sẽ đỏ cả lên, ví dụ như mấy ngày trước, anh đột nhiên hỏi bâng quơ một câu:

“Hôn lễ này có vẻ phô trương quá đi, bảo bối, có lẽ em sẽ thích hôn lễ ít người tí nhỉ”
Ngữ điệu cứ ngang ngang không hề có tí cảm xúc nào.
Trần Vũ  theo bản năng trả lời “Ừm”, và thấy lỗ tai của Chu Duật đang đỏ bừng, cất điện thoại đi rồi.
Cô hỏi: “Còn anh nghĩ sao về chuyện này?”
Chu Duật nói do mạng nó tự đề xuất clip này, dứt lời bèn đứng dậy đi rửa trái cây.
Ban đầu Trần Vũ không nghĩ nhiều lắm nhưng sau một thời gian ngẫm nghĩ cô chợt nhận ra những lúc anh hỏi vu vơ như vậy là những lúc cô mới xem clip ngắn về đám cưới.
Trần Vũ liền có dự cảm.
“Có thể người khác cho rằng phái nữ cầu hôn trước sẽ bị mất giá, thế nhưng tôi lại không đồng ý quan niệm mất giá này, tôi cảm thấy chỉ cần tôi tự nguyện thì tôi sẽ hành động thôi.”
Đôi mắt Trần Vũ lấp lánh.
Cô chỉ mặc chiếc váy dài, nếu chỉ nhìn ngoại hình, người khác sẽ ngộ nhận cô là cô gái nhỏ yếu đuối.
“Tình yêu anh ấy dành cho tôi, tôi đều cảm nhận được cả, cầu hôn chỉ là một nghi thức đơn giản, anh ấy có thể thực hiện nghi thức này vậy thì tôi cũng có thể.

Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh ấy vẫn còn thua xa tình yêu anh ấy dành cho tôi.

Nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh ấy biết một điều rằng, mỗi một phần tình cảm anh ấy dành cho tôi, tôi đều thu gom lại thật tốt, tôi cũng có thật nhiều thật nhiều tình cảm muốn từ từ trao cho anh ấy, cầu hôn chỉ là một cách để thông báo, rằng tôi sẽ kiên định yêu anh ấy.”
Từ Văn Tĩnh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Vũ, trong lòng không khỏi cảm động và kính nể.
Cô luôn như vậy đấy, vừa quyết đoán lại vừa tốt bụng, bất kể cô đã trải qua những gì, nhưng khi yêu ai đó, cô lại có sức mạnh to lớn không gì sánh bằng, thậm chí cô còn dịu dàng hơn nhiều người.
Từ Văn Tĩnh không thể không ôm Trần Vũ, đôi mắt cô ấy có hơi cay cay: “Được, tôi sẽ giúp cậu, cậu muốn chuẩn bị những gì“
“À, thật ra cũng chẳng cần chuẩn bị gì đâu, cậu đang mang thai, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Từ Văn Tĩnh sửng sốt, bỗng nhiên có linh cảm xấu.
Trần Vũ giơ ngón tay cái lên, cười đắc ý: “Tôi đã chuẩn bị hết rồi, tối mai tôi sẽ rủ Chu Duật đi công viên giải trí và cầu hôn anh ấy trên vòng đu quay, liệu có ngớ ngẩn quá không nhỉ?”
Từ Văn Tĩnh kinh ngạc: “Nhanh như vậy…!”
Trần Vũ gật đầu: “Tôi mà đã làm thì cậu cứ yên tâm.”
Đúng vậy, Trần Vũ luôn là người đáng tin cậy nhưng điều này quá ư là tin cậy!

Từ Văn Tĩnh đẩy mắt kính:  “Cậu còn nhớ đã hứa tuần sau đi xem triển lãm với tôi không?”
“Nhớ mà”
“Lịch xem triển lãm bị dời vào ngày mai đó”
Trần Vũ sửng sốt một tý: “Không sao.

Dù sao tôi cũng định cầu hôn vào buổi tối đó, không thành vấn đề, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Phải đặt lịch trước với công viên giải trí, may mắn là tôi đặt được một chỗ trống vào tối mai.”
Từ Văn Tĩnh: “…”
Sau khi Trần Vũ về nhà, Từ Văn Tĩnh vội vàng bảo Trần Nhất Gia gọi điện cho Chu Duật, Chu Duật đã đặt lịch ở triển lãm này trong một tháng, vốn dĩ có một tuần để trang trí, nhưng không ngờ…
Chu Duật hoàn toàn sững sờ khi nghe điện thoại.
Bảo bối của anh muốn cầu hôn anh.
Anh như đang đắm chìm trong hũ mật ngọt, bọt khí ngọt ngào quanh quẩn bên tai.
Tuy nhiên, đôi mắt anh lại cay cay, anh chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này, thậm chí những kinh nghiệm anh tìm được cũng không có.
Trước khi đi, Từ Văn Tĩnh còn lựa đồ với cô xem hôm nay mặc gì, bảo cô ăn mặc đẹp mắt tí.
Trần Vũ rất nghe lời, nghĩ rằng Từ Văn Tĩnh có thể muốn chụp ảnh.
Nghe nói triển lãm này là một hồi ức khó quên.
Vì là triển lãm riêng tư nên rất khó kiếm được vé, Từ Văn Tĩnh lấy được hai vé nhờ mối quan hệ trong giới luật sư của mình.
Khi họ đến lối vào của phòng triển lãm, Trần Vũ vẫn hơi hoang mang.
Triển lãm lấy tông trắng là chủ đạo, chỉ có một cửa vào, cửa vào dường như đang che giấu cái gì đó trên tường, Trần Vũ tò mò: “Phòng triển lãm này rất thần bí nha.”
Đây là phòng triển lãm của người bạn kiến trúc sư của Chu Duật cho mượn sau khi nghe anh có ý định cầu hôn, Từ Văn Tĩnh nói: “Khá đẹp, nhưng cũng phải xem xem nội dung nó muốn truyền tải là gì.”
Trần Vũ cười cô ấy quá khắt khe, đối với triển lãm hồi ức như thế này, chỉ cần có thể hiểu sơ qua là được rồi.
Nhưng khi đẩy cánh cửa ẩn sau bức tường kia, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc đèn viết chữ “mối tình đầu”.
Trần Vũ cẩn thận cân nhắc, mang thai thực sự khiến tính cách con người ta thay đổi hoàn toàn, ví dụ như một “gái thẳng” như Từ Văn Tĩnh lại muốn xem triển lãm hồi ức tình yêu, thật sự đã dọa cô suýt nhảy dựng lên.
Nhưng thai phụ đã muốn xem vậy thì cô thuận theo vậy.

“Ở đây có cấm chụp ảnh không?”
Từ Văn Tĩnh lắc đầu: “Chủ nhân triển lãm không cấm, cô muốn chụp thì chụp.”
Đi lên cầu thang dài hình xoắn ốc, toàn cảnh khu triển lãm dần hiện ra.
Bức tranh đầu tiên cạnh cầu thang khiến Trần Vũ hoàn toàn choáng váng.
“Văn Tĩnh……”
Bức tranh này, người trong tranh là cô, là vẽ cô hồi cấp ba đang làm bài tập.
Trần Vũ bỗng lấy tay che miệng, chỉ cần nhìn bức tranh thôi  là cô liền biết đây là cái gì, nước mắt cô không thể nhịn được mà tràn đầy bờ mi, cô tự nhủ với lòng là đừng khóc nếu không nước mắt sẽ làm trôi lớp trang điểm trên mặt mất.
Một bức tranh khác là cô cầm bút, đầu nắp bút chống lên vai, có lẽ cô đang làm bài thi hoặc đang ngồi giải đề.
.
Trần Vũ chậm rãi đi về trước, bức tranh tiếp theo vẽ sườn mặt cô.
Trong tranh vẽ cảnh cô đang nhìn Vãn Tĩnh cười vui vẻ khi cầm chiếc móc khóa con thỏ sau khi trao đổi với Chu Duật.
Bên dưới bức tranh này có một chiếc bàn kính nhỏ, trên mặt bàn kính rõ ràng là chiếc móc khóa cún con cô đã cầm đi đổi.
Chú chó nhỏ dễ thương đang nghiêng đầu, mà chiếc móc khóa thỏ con kia cũng nghiêng đầu về một bên y hệt chú cún.
Chỉ khác là chú thỏ màu hồng nhạt còn chú cún thì màu xanh.
Trần Vũ nghĩ, Chu Duật phạm quy rồi.
Từng giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, cô hối hận hôm nay mình lại dùng đồ trang điểm không thấm nước vô dụng, chắc bây giờ mặt cô khó coi lắm.
Lần theo hết bức tranh này đến bức tranh khác, cô thấy thì ra trong rất nhiều bức tranh, Chu Duật đều ở bên cạnh cô, có khi là bóng dáng anh, có khi lại là một đồ vật gì đó của anh.
Tuy vậy, anh không hề vắng mặt trong những ngày trọng đại của cô.
Cô biết trước đây Chu Duật ít nói như thế nào.
Nhưng cô không biết rằng, có thể anh đã âm thầm chờ đợi, làm người ngoài cuộc, chỉ mong cô hạnh phúc.
Đoạn đường này rất dài, rất dài.
Dài đến mức khiến cô đau lòng thay anh.
Nước mắt rơi không dứt.
Lúc đôi mắt cô đẫm lệ muốn xem bức tranh khác thì cô nghe thấy tiếng thở dài của Chu Duật từ phía sau:
Vốn dĩ là anh muốn làm em vui vẻ, không nghĩ tới em sẽ khóc.”
Lẽ ra anh sẽ ra ngoài khi cô xem xong bức tranh cuối cùng, nhưng cô đã khóc rất nhiều khiến tim Chu Duật nhói lên.
Chu Duật cầm lấy khăn giấy, cúi người nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, được không?”
Vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng, trong mắt có hơi bất đắc dĩ.
Trần Vũ không nhúc nhích nhìn anh lau nước mắt cho mình, sau đó nhào vào trong lòng ngực Chu Duật, kéo lấy quần áo anh: “Chu Duật, Chu Duật……”
Chu Duật cười, anh ôm cô thật chặt, tựa cằm lên đầu cô: “Ừ.”

Nói chung là Trần Vũ không biết sao mình lại khóc nhiều như vậy, nước mắt bôi tèm lem trên áo sơ mi của Chu Duật, thậm chí trên đó còn dính cả vết son.
Trần Vũ chỉ vào ngực áo Chu Duật, đỏ mắt nói: “Dính lên áo anh cả rồi.”
Chu Duật cúi đầu cười, nói: “Rất đẹp.”
Trần Vũ vươn tay lau giúp anh nhưng tay lại bị Chu Duật cầm lấy trong lòng bàn tay anh.
Chu Duật  nhìn cô, mắt thường có thể thấy được lỗ tai anh nhanh chóng đỏ lên, tim Trần Vũ đập thình thịch, nhìn thẳng anh không chớp mắt.
“Trần Vũ, không biết tự bao giờ mà trong mắt anh chỉ có mỗi hình bóng anh.

Có thể là từ lúc em chia sẻ sữa bò cho anh, cũng có thể là sớm hơn.”
“Em dịu dàng, tốt bụng, anh không thể cầm lòng bị em hấp dẫn, nhưng anh muốn che giấu nó thật kỹ, anh lo rằng tình cảm mình quá mãnh liệt sẽ khiến em bối rối.”
“Nhưng thật may mắn rằng em nguyện ý thích anh.”
“Nguyện ý ăn cơm cùng anh, nguyện ý làm ổ cùng anh trên sô pha mỗi cuối tuần, nguyện ý tản bộ dưới công viên cùng anh, nguyện ý để Ngọc Bảo kêu anh là bố, tuy là nó không kêu được.”
Nước mắt Trần Vũ rơi xuống một nửa, cô nín khóc mà cười, “Nếu nó kêu anh là bố thật thì rất quái đản”
“Ừ.”
Chu Duật cũng cười.
Anh quỳ gối một chân, nắm lấy tay Trần Vũ, đôi mắt cũng ươn ướt: “Trần Vũ, anh yêu em, em đồng ý gả cho anh nhé?”
Trần Vũ lấy ngón trỏ lau nước mắt, từ trước đến nay Chu Duật đều kiên định, ấy vậy mà giờ đây người đàn ông tao nhã lịch thiệp này lại đang khẩn trương nhìn cô, không dám động đậy.
Trần Vũ cố nén nước mắt, cười: “Chu Duật, hai tay anh đều nắm tay em cả rồi vậy thì nhẫn đâu?”
Chu Duật khựng lại.
Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia đang tránh ở sau sân khấu cảm thấy cạn lời vô cùng, Trần Nhất Gia lặng lẽ nói: “Khi Chu Duật khẩn trương cũng rất tuyệt.”
Chu Duật cuối cùng cũng lấy chiếc hộp nhung đen ra, tình huống vừa rồi như một nốt nhạc đệm khiến không khí căng thẳng hồi hộp giữa hai người vơi bớt, Chu Duật lấy chiếc nhẫn trong chiếc hộp nhung ra, nhìn Trần Vũ đang nhịn cười.
“Bảo bối, gả cho anh nhé.”
“Vâng.”
Chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp đang tỏa sáng lấp lánh trên ngón tay trắng nõn của Trần Vũ, trông đẹp cực kỳ, Chu Duật cúi đầu hôn lên ngón tay cô rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Trần Vũ đợi anh đứng dậy, cả hai người đều cười ngốc nghếch.
Trần Vũ nghĩ, phải làm sao đây, cô càng yêu anh hơn rồi.
Cô ôm anh, dụi vào ngực anh: “Chu Duật, em yêu anh.”
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play