Trước khi Trần Vũ nhận được tin nhắn này cô đã có cảm giác Hứa Tố có chuyện gì đó cố ý gạt cô, anh không bao giờ nhận điện thoại công việc khi ở nhà nhưng gần đây số lượng cuộc gọi lại tăng lên có đôi khi anh sẽ ra ban công đứng trả lời điện thoại một lúc.
Hứa Tố vẫn là một người chồng tốt đúng giờ tan làm về nhà như thường ngày, nói chúc ngủ ngon và đi kèm một nụ hôn trước lúc hai người chìm vào giấc ngủ cho nên cô không để ý đến những giây phút thất thần ngắn ngủi của Hứa Tố.
Cho đến lúc cô nhận được tin nhắn này.
Bây giờ mạng xã hội đã phổ biến như vậy bỗng dưng cô lại nhận được một tin nhắn từ một số di động lạ không có tên, chỉ gửi một tin nhắn hình ảnh cho cô.
Trong bức ảnh Hứa Tố đang ngồi trước quầy tiếp tân của bệnh viện, Lâm Thiên đang đứng trước mặt anh, từ góc độ chụp ảnh mà nói, hai người đang đứng diện nhau nhìn nhau tràn đầy tình cảm.
Trong thoáng chốc tâm trạng cô trở nên hoảng loạn, ngón cái và ngón trỏ phóng to ảnh chụp, hai người tuy đứng cách nhau một khoảng nhưng cô vẫn nhìn ra được ánh mắt quan tâm của Hứa Tố cùng với bộ dạng như sắp khóc của Lâm Thiên.
Phản ứng đầu tiên của Trần Vũ đó là bức ảnh này được chụp lúc nào?
Tiếp theo chính là: Lâm Thiên về nước khi nào?
Cuối cùng chính là: Đây có phải là chuyện mà Hứa Tố đang lừa gạt cô không?
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh trong điện thoại một lúc lâu, lắc lắc đầu.
Cho dù bức ảnh này là ai gửi cho cô, nếu đã là gửi nặc danh vậy thì tin tức vẫn chưa bị lộ ra ngoài, điều bây giờ cô cần là phải điều tra kĩ chuyện này, liệu bức ảnh này có phải là thật hay không?
Trần Vũ dựa lưng vào gối tựa, nằm trên mặt đất, đầu vai chạm vào ván gỗ ở đầu giường, hơi lạnh truyền từ gỗ khiến cô rụt vai lại, cô bắt đầu có cảm giác căng thẳng.
Trần Vũ và Lâm Thiên là bạn học cùng lớp hồi cấp 3, lúc đó WeChat vừa mới phát triển, hai người vì là bạn cùng lớp nên cũng thêm số WeChat với nhau.
Trần Vũ mở tìm kiếm thông tin của Lâm Thiên, bởi vì cô đã quên tên tài khoản của Lâm Thiên trước kia là gì nên chỉ có thể kéo xuống tìm kiếm trên trang thông tin, từng chữ cái cho đến ký hiệu.
Trần Vũ tìm một lúc liền thấy WeChat của Lâm Thiên trong phần biểu tượng đếm ngược. Hình đại diện là một con mèo dễ thương, tên WeChat là: Một đóa hoa đào, phía sau còn có biểu tượng là chữ (Qian).
Trần Vũ nhìn con mèo một lát rồi nhấn vào avatar của cô ta, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là số WeChat của Lâm Thiên: SuloveQian (Tố yêu Thiên).
Lúc cô vừa lên cấp 3 thì WeChat cũng vừa mới thịnh hành, Lâm Thiên và Hứa Tố đang ở trong giai đoạn ân ái. Lúc ấy, Trần Vũ là người đứng ngoài cuộc đương nhiên cũng biết rõ chuyện này. Thời điểm đó để số WeChat vậy thì không sao nhưng bây giờ cũng đã 10 năm trôi qua số WeChat cũng có thể sửa mà.
Trần Vũ kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng xuống, mở ra vòng bạn bè của Lâm Thiên.
Bạn bè có thể xem tin trong vòng nửa năm, trong nửa năm này chỉ có một tin duy nhất vào nửa tháng trước, Lâm Thiên đính kèm một bức ảnh máy bay hạ cánh và dòng trạng thái đi kèm chỉ có bốn chữ: “Tôi đã trở về…”
Địa điểm chụp ảnh chính là thành phố mà cô và Hứa Tố đang sinh sống.
Trần Vũ lại mở bức ảnh do tài khoản nặc danh gửi tới, đánh giá trang phục của những người trong bức ảnh mặc, đó quả thật là áo quần của mùa này.
Chỉ là bộ quần áo này của Hứa Tố, cô chưa từng thấy anh mặc bao giờ có lẽ là anh mới mua hoặc là đồ dự bị để trong văn phòng.
Trần Vũ ngập ngừng gửi tin nhắn cho tài khoản nặc danh: “Bức ảnh này được chụp gần đây sao?”
Ngay lập tức Trần Vũ ngây ngẩn cả người, bức ảnh này được chụp hôm nay sao?
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè nên Trần Vũ được nghỉ ngơi ở nhà như học sinh. Buổi sáng Hứa Tố trước khi đi ra ngoài hôn nhẹ lên mặt cô, lúc cô đang mơ màng thì nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Hứa Tố: “Buổi sáng và buổi chiều anh đều có cuộc họp, nếu anh không kịp trả lời tin nhắn của em thì đừng tức giận có được không?”
—
Bức ảnh được chụp trong bệnh viện cùng với hình ảnh buổi sáng Hứa Tố hôn cô, hai hình ảnh này đan xen trong tâm trí cô. Trần Vũ không nhịn được cảm thấy lo lắng, bất an, cô nhìn chằm chằm bức ảnh trong điện thoại một lúc.
Thật ra cô cũng không tức giận, chỉ là một bức ảnh do một tài khoản nặc danh gửi tới mà thôi.
Có lẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình? Cũng có thể là bức ảnh này đã chụp được từ rất lâu được chỉnh lại rồi gửi, nhưng ai gửi bức ảnh này cho cô? Chắc chắn không phải là Hứa Tố nếu như là Hứa Tố thì anh ta không có lý do gì để ngày ngày đêm đêm đối xử tốt với cô, vậy nếu là Lâm Thiên làm? Lúc cấp ba cô cũng không hề lộ ra rằng cô thích Hứa Tố mà cô chỉ hâm mộ tình cảm giữa Hứa Tố và Lâm Thiên nhưng chuyện tâm cơ như vậy chắc Lâm Thiên sẽ không làm.
Với lại đã 7 năm trôi qua, tính cách của Lâm Thiên đã thay đổi, cô ta có thể cô ấy chụp bức ảnh này để dằn mặt cô. Mục đích của cô ấy rõ ràng như vậy cũng chứng minh có lẽ cô ấy vẫn chưa được Hứa Tố đáp lại tình cảm.
Hơi lạnh của máy điều hòa phả ra ngoài, Trần Vũ xốc chăn ra, đôi chân thon dài từ giường hạ xuống nền nhà.
Trần Vũ tỉnh ngủ, rửa mặt, buộc tóc, mặc áo khoác. Cô chỉ dùng một sợi thun nhỏ cột tóc thành một búi rồi trang điểm nhẹ, đeo túi xách, bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến công ty của Hứa Tố.
Bố Hứa Tố gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty dệt may từ hai bàn tay trắng. Lúc Hứa Tố lên cấp ba, bố Hứa Tố vì nghe theo lời một vài anh em đầu tư chứng khoán khiến công ty rơi vào nguy cơ bị phá sản, cũng may mắn sau này nhờ sự nỗ lực của cả một tập thể thì công ty mới có thể vượt qua nguy cơ và phát triển không ngừng.
Trần Vũ rất ít khi đến công ty, nhưng với thân phận phu nhân tổng giám đốc thì mỗi năm đều phải đến tiệc hằng năm của công ty, vì thế nhân viên ở quầy lễ tân của công ty đều biết mặt cô.
Lý Lâm đang ngẩn người nhìn chằm chằm cửa ra vào, đột nhiên nhìn thấy một người con gái vô cùng xinh đẹp đi đến.
Bộ quần áo màu vàng nhạt với chiếc thắt lưng đen, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng ngà, quần tây màu xám đậm bao lấy vòng eo thon của cô gái xinh đẹp ấy. Ban đầu Lý Lâm nghĩ là nhân viên đến phỏng vấn sau, khi cô nhìn kỹ lại thì cô phát hiện đó là vợ của tổng giám đốc, Trần tiểu thư.
Lý Lâm vội vàng đứng lên: “Trần tiểu thư, cô đến tìm Hứa tổng ạ? Để tôi dẫn đường cho cô.”
“Không cần, mọi người cứ làm việc đi, tôi tự đi lên là được.”
Trần Vũ đi thẳng đến thang máy, văn phòng của Hứa Tố nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Bây giờ đang là 3 giờ chiều, giờ nghỉ trưa đã qua rất là lâu, cũng chưa tới giờ tan làm cho nên người chờ thang máy không quá nhiều. Tòa nhà này có 8 tháng máy, Trần Vũ chỉ đợi một chút, thang máy vừa xuống tới.
Thang máy dừng ở tầng 9, cửa mở ra, Trần Vũ còn chưa kịp ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thư ký của Hứa Tố là Chương Kha đang định đi vào thang máy, cả hai người nhìn thấy nhau đều sững sờ trong chốc lát.
“Phu nhân?”
“Thư ký Chương.”
Chương Kha không hổ danh là thư ký đắc lực nhất bên cạnh Hứa Tố, trong chốc lát liền kịp thời bình tĩnh trở lại, đi đến bên cạnh Trần Vũ đưa cô vào văn phòng của Hứa Tố.
“Hứa tổng đang họp, nếu phu nhân có việc gấp có thể nói trước với tôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết nếu phu nhân cần tìm Hứa tổng, tôi sẽ đi nói trước với ngài ấy.”
Trần Vũ lắc đầu: “Không có việc gì quan trọng đâu, anh cứ đi làm việc đi, tôi ở chỗ này chờ anh ấy.”
Văn phòng Hứa Tố rộng khoảng 100m2, bên ngoài là phòng khách, bên trong phòng nghỉ cũng rất đầy đủ. Trên tường là những bức tranh lúc Trần Vũ đi dạo phố nhìn thấy ở triển lãm tranh nhìn trúng; trên bàn làm việc là bình hoa do Trần Vũ cắm, mỗi tuần đều sẽ thay bình mới.
Chương Kha gật đầu, phân phó trợ lý mang đồ uống và đồ ăn vào trong sau đó đóng cửa văn phòng lại.
Ra khỏi văn phòng, ngón tay Chương Kha xoa xoa ấn đường, đi đến phòng uống nước bên cạnh gọi điện thoại, điện thoại ở bên kia rung lên một lúc, có người bắt máy, Chương Kha lập tức nói: “Hứa tổng, phu nhân đã tới, bây giờ đang chờ văn phòng.”
Chương Kha nghe được giọng nói ở bên kia trả lời: “Ừ, tôi biết rồi. Được, cứ vậy đi.”
Chờ cuộc gọi tắt, Chương Kha quay đầu lại thoáng nhìn văn phòng phía sau lưng.
Trợ lý phòng thư ký nhìn trái nhìn phải rồi ló đầu ra nhìn Chương Kha bằng ánh mắt tò mò rồi nói: “Thư ký Chương, phu nhân tới à?”
Chương Kha liếc nhìn cô ta: “Cô không nhìn thấy à?”
Trợ lý tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhìn liếc qua Chương Kha, ý của ánh mắt đó là: “Hứa tổng lại đi ra ngoài sao?”
Chương Kha: “Ừ.”
Trợ lý: “Chuyện này không phải là mặt trời mọc từ hướng tây đó chứ, tôi tò mò quá không biết đó là ai, gần đây tôi hiếm khi thấy Hứa…”
Không chờ trợ lý tò mò xong, Chương Kha liếc mắt nhìn trợ lý một cái, lấy tài liệu trong tay trợ lý đập nhẹ lên đầu cô nàng: “Làm tốt việc của cô đi. Đừng có tò mò việc của người khác.”
Hứa Tố nhận được điện thoại khi đang trên đường từ bệnh viện trở về, sau khi nghe những gì Chương Kha nói anh lái xe nhanh hơn. Trần Vũ trước nay rất ít khi đến công ty không hiểu sao hôm nay cô lại tới?
Nhiệt độ điều hòa ở trong xe vẫn như cũ nhưng lại làm anh cảm thấy rất khó chịu, bởi vì anh vội vàng giúp Lâm Thiên giải quyết mọi chuyện nên bây giờ cả người toàn mồ hôi vốn dĩ anh định trở lại công ty thay áo sơ mi bây giờ có lẽ anh không thể thay đồ được rồi.
Xe chạy đến gara công ty, Hứa Tố khoác áo khoác tây trang vào người, chỉnh trang lại tóc một chút, cả người anh đầy mồ hôi, anh nhìn mặt kính trong thang máy thấy bản thân vẫn đĩnh đạc như cũ.
Chương Kha nhìn thấy Hứa Tố liền vội vàng đi theo sau lưng anh.
“Cô ấy đợi bao lâu rồi?”
“Phu nhân đã đợi hơn nửa tiếng giống như không quá gấp gáp.”
Hứa Tố thầm nghĩ: Tính tình Trần Vũ trước nay đều rất tốt. Anh chưa từng thấy cô sốt ruột, luống cuống bao giờ cả.
Cửa văn phòng mở ra, Trần Vũ đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, nhìn thấy anh bước vào, đôi mắt cô lấp lánh lộ ra ý cười.
Tâm trạng của Hứa Tố còn đang bất an nhìn thấy đôi mắt đang cười của cô, tâm trạng anh lập tức trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, anh thích nhất là nhìn thấy cô cười.
Hứa Tố hỏi: “Em chờ có lâu lắm không?”
Trần Vũ lắc đầu: “Không sao, em mới chỉ chờ chút thôi.”
Trần Vũ giả vờ cười trả lời Hứa Tố nhưng thật ra ánh mắt của cô đang đánh giá anh từ ngọn tóc đến đế giày.
Từ nhỏ cô đã phải học cách nhìn nhận ánh mắt của gia đình, chỉ cần một cái liếc mắt cô cũng đủ biết Hứa Tố không phải đi họp mà là đi ra ngoài. Cho dù anh mặc áo khoác bên ngoài cũng không che dấu nổi.
Cái áo sơ mi này giống như cái áo sơ mi trong bức ảnh.
Chương Kha đóng cửa văn phòng lại, không khí trong phòng tràn ngập mùi hương của Hứa Tố ngoại trừ mùi mồ hôi còn có hương nước hoa, chắc là trước khi lên đây Hứa Tố đã xịt lên.
Mùi nước hoa mà Hứa Tố dùng chính là mùi nước hoa tuyết tùng. Lúc tân hôn, sau khi hưởng tuần trăng mật về, lúc cô đi qua cửa hàng miễn thuế đã nhìn trúng mùi hương này. Cô mua luôn 10 bình để ở nhà, Hứa Tố vẫn luôn dùng mùi nước hoa này. Cô nghe nói hãng nước hoa này đã ngừng sản xuất vì doanh thu quá kém.
Ngoại trừ mùi hương tuyết tùng cô còn ngửi thấy mùi nước hoa rất ngọt ngào, cô không thích mùi nước hoa như vậy vì thế trong nhà chưa bao giờ có mùi nước hoa như thế. Trần Vũ cũng xác nhận rằng đây không phải là mùi của nước xả vải cũng không phải là mùi sữa tắm, mùi dầu gội, hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng chứng minh Hứa Tố vừa từ bệnh viện trở về.
Hứa Tố cởi áo khoác để trên thành ghế sô pha đi đến gần Trần Vũ, cầm hai bàn tay bé nhỏ của cô, anh thuận tay kéo cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi cô: “Sao hôm nay em lại nghĩ đến chuyện đến công ty vậy?”
“Còn không phải tại gần đây anh quá bận hay sao, em muốn đi ăn cơm với anh thôi.”
Trần Vũ bị anh ôm vào trong ngực, anh ôm chặt Trần Vũ trong vòng tay lúc Hứa Tố muốn hôn cô, cô đã né tránh anh, Hứa Tố thấy vậy nhíu mày một chút.
Trần Vũ đột nhiên nhíu mày lại gần khuôn mặt anh hơn giả vờ ngửi gì đó.
Hứa Tố không hiểu cô đang làm gì, anh còn tưởng cô muốn giỡn với anh, anh nở nụ cười ôm eo Trần Vũ giả vờ không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đặt một nụ hôn lên mặt cô.
“Hứa Tố, hôm nay trên người anh làm sao lại có một mùi hương ngọt ngào như vậy? Có phải hôm nay có quản lý nữ nào đó xịt nước hoa quá nồng hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT