Chu Duật dựa hờ vào lưng ghế, cơ thể thả lỏng, hai tay đặt trên bàn ăn, bàn ăn màu đen làm nổi cánh tay trắng nõn của anh, gân xanh trên cánh tay như ẩn như hiện.
Sau khi Chu Duật tháo kính ra, lông mi hơi rũ xuống, ánh mắt ấm áp, như cổ vũ Trần Vũ tiếp tục nói, độ cong của môi anh cho thấy người bạn cùng lớp này không hề cảm thấy tò mò hay vui mừng trước tin tức này.
Trần Vũ cảm thấy Chu Duật cũng không thấy hứng thú, cô nhìn chằm chằm Chu Duật mấy giây, thở dài một hơi: “Bỏ đi.”
“Sao lại bỏ?”
Giọng của Chu Duật đều đều trước sau như một.
Trần Vũ thẳng thắn trả lời anh: “Bởi vì nhìn ra cậu không muốn yêu đương.”
Chu Duật cười, người hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt văn nhã hiếm khi lộ ra những cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích được.
Khác với trạng thái trầm tĩnh ngay thẳng hàng ngày của anh, Trần Vũ nhạy bén nhận thấy hiện tại Chu Duật đang rất thoải mái.
Giống như thoải mái khi nghe được một tin tức tốt vậy.
Khóe mắt cụp xuống, kèm theo biểu cảm hờ hững nên không hiểu sao nhìn thoáng qua trông anh có vẻ ôn hòa: “Tôi chỉ đang đợi người tôi thích, cũng sẽ thích tôi.”
Trần Vũ nhìn Chu Duật, chớp chớp đôi mắt.
Hóa ra sáu trăm triệu đôla cũng sẽ gặp rắc rối.
Cô hỏi: “Vậy người cậu thích có biết cậu thích cô ấy không?”
Mái tóc buộc đuôi ngựa của Trần Vũ xõa ra, vài lọn tóc rơi xuống từ vành tai cô ấy lần thứ N, hơi xoăn lại, còn có một vài sợi dính trên đôi môi ướt át của cô.
Anh muốn giúp cô nhẹ nhàng vén lại những lọn tóc lên vành tai.
Cô hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ chỉ là buồn chán hỏi một câu, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn anh.
Yết hầu Chu Duật chuyển động, thâm trầm không gợn sóng nhìn cô: “Cô ấy tạm thời không có cách nào chấp nhận tôi.”
Kinh nghiệm yêu đương của Trần Vũ chỉ có Hứa Tố, kết quả có thể gọi là thất bại.
Trần Vũ nghĩ, Chu Duật tính cách ấm áp, làm việc đáng tin cậy, vừa đẹp trai lại có tiền như vậy cũng không chấp nhận, sẽ là thần tiên như nào đây, cô buông tay: “Vậy tôi không giúp được.”
Chu Duật không để ý, anh nói: “Có lẽ chị có thể giúp tôi chọn quà tặng vân vân.”
Trần Vũ đồng ý.

Gió đêm hiu hiu thổi, nhà hàng tư nhân cách khu chung cư rất gần.
Dọc đường đi hai người nói chuyện vài câu, đều không nhắc đến Hứa Tố.
Trần Vũ và Chu Duật đi chưa đến mười phút đã về đến tiểu khu, đèn tầng 1 của tòa nhà sáng lên, sau cửa kính, có một bóng dáng Trần Vũ không muốn nhìn thấy nhất.

Chu Duật cũng thấy, anh hỏi Trần Vũ: “Có cần tôi ở lại ngoài cửa không?”
Trần Vũ lắc đầu: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô bước lên bậc thang, vẫy tay với Chu Duật: “Vất vả cho cậu rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cửa kính cảm ứng tự động mở ra và từ từ đóng lại sau khi Trần Vũ bước vào.

Lâm Thiên đeo khẩu trang, đang cúi đầu xem di động.
Nhận thấy có người đứng ở trước mặt, cơ thể Lâm Thiên bỗng cứng đờ,  sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.
Chiều cao của cô ta và Trần Vũ gần như bằng nhau, ăn mặc giản dị, mặt không trang điểm, lại sạch sẽ, phong thái điềm đạm, nhìn qua có vẻ là vừa ăn tối ở bên ngoài, trên áo thun còn có thoang thoảng mùi đồ ăn.
So với tưởng tượng của Lâm Thiên hoàn toàn không giống nhau.
Biểu cảm của Lâm Thiên biến đổi cực nhanh đáng kinh ngạc, cô gái này, còn chưa nói ra câu nào, mặt đã bắt đầu biến sắc.
Trợn tròn đôi mắt, sau đó là bĩu môi, nhìn chằm chằm cô, hốc mắt lại đỏ lên.
Cô ta nên dấn thân vào giới giải trí.
Trần Vũ tán thưởng diễn xuất thay đổi vẻ mặt của cô ta trong giây lát,  rồi nói thẳng: “Lâm Thiên, cô muốn khóc trước mặt tôi sao? Dáng vẻ nhu nhược đáng thương không có tác dụng với tôi.”
“Tôi không phải như thế……”
Nói không phải, nhưng Lâm Thiên lại bắt đầu rơi nước mắt.
Rất giống cảnh Trần Vũ đang bắt nạt cô ta.
Trong đại sảnh vẫn có người đi lại.
Có lẽ là nhìn hai cô gái đứng chung một chỗ, trong đó có một người im lặng rơi nước mắt, khiến những ánh mắt nhìn vào đều có chút kỳ quái.

(e book truyen.

V n)
Trần Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: “Nếu không có chuyện gì tôi về trước.”
Nếu muốn xem biểu diễn thì TV lúc 8 giờ cũng chiếu, còn có rất nhiều lựa chọn, nên không cần phải xem Lâm Thiên diễn như này.
Cô xoay người chuẩn bị rời đi.

“Rất xin lỗi……”
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ phía sau.
Trần Vũ quay đầu lại, Lâm Thiên chậm rãi tháo khẩu trang, trên má phải cô ta, có một dấu tay đỏ rõ ràng.
Lâm Thiên ngồi máy bay từ thủ đô tới, thời gian dài như vậy dấu tay còn chưa mờ đi, vậy có thể thấy được người đánh cô ta dùng sức rất lớn.
“Là bác gái sao?”
Lâm Thiên lại khóc, giọng cũng không kìm chế được càng ngày càng to.
Hứa Tố tìm cho Trần Tú Lan một y tá, lại suốt một tuần không thấy mặt đâu, Trần Tú Lan cảm thấy kỳ quái, ban đầu trước phẫu thuật chính là nói chờ bà phẫu thuật xong, Hứa Tố chờ ở đây, Trần Vũ cũng tới thăm bà, sau đó đôi vợ chồng sẽ ở thủ đô chơi một vòng.
Lâm Thiên sợ hãi không dám nói thật, cô ta nói qua loa lấy lệ với Trần Tú Lan, Hứa Tố bận đi công tác rồi trở về luôn rồi.
Nhưng thời gian từng ngày qua đi, Trần Tú Lan cảm thấy không đúng.
Bà lén liên hệ với Hứa Tố, ban đầu Hứa Tố muốn gạt Trần Tú Lan, nhưng là bà trực tiếp hỏi, có phải liên quan đến Lâm Thiên không, Hứa Tố trầm mặc một lúc lâu, nói ra.
Lâm Thiên mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, sợ Trần Tú Lan biết đã xảy ra chuyện gì.
Giấy không thể gói được lửa, Trần Tú Lan nói với Lâm Thiên, Hứa Tố đã nói hết sự tình cho bà, Lâm Thiên liền luống cuống, mắt thường có thể thấy được sự chột dạ.
Trần Tú Lan vừa đau lòng vừa hối hận, bà bắt Lâm Thiên nói ra đầu đuôi ngọn ngành.
Lúc nghe tới Lâm Thiên nói cô ta làm trò trước mặt Trần Vũ, hôn môi Hứa Tố, Trần Tú Lan thiếu chút nữa giận đến ngất đi.
Bà gọi Lâm Thiên đến gần hơn, Lâm Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị ăn cái tát đầu tiên trong đời.
Hơn nữa đến từ chính người mẹ cô ta thương yêu nhất.
Lâm Thiên sợ ngây người, nước mắt rơi lã chã, Trần Tú Lan cũng rớt nước mắt, giọng nói vô cùng to: “Lâm Thiên, mẹ dung túng con tùy hứng, vì con tìm đường lui, chứ không dạy con không biết liêm sỉ!”
Lâm Thiên ôm mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Tú Lan, nước mắt đầm đìa, gương mặt rất đau, lại bị những lời này đâm đau lòng.
“Mẹ!”
Trần Tú Lan đột nhiên không ngừng ho khan, Lâm Thiên sợ hãi, mặt mũi cô ta đầy nước mắt giúp Trần Tú Lan vỗ lưng, lại bị Trần Tú Lan một tay hất ra, Trần Tú Lan chỉ vào cô ta run lên vì tức giận: “Hôm nay con lập tức đi xin lỗi Trần Vũ, ngồi máy bay đi!”
Lâm Thiên lắc đầu, cô ta khóc nói không nên lời.
Trần Tú Lan ho khan không ngừng, hơi thở cũng lúc mạnh lúc yếu: “Nếu hôm nay con không đi, thì đừng bao giờ mong mẹ nói chuyện với con nữa!”
Lâm Thiên vừa nghẹn ngào vừa nói, rõ ràng là bởi vì bốn chữ “Không biết liêm sỉ” vô cùng đau lòng.
Lâm Thiên rõ ràng không có thiên phú tường thuật, vì thế cô ta nói đứt quãng mất chừng mười lăm phút.
Trần Vũ nghe xong, bình tĩnh nói: “Được, cô xin lỗi rồi, đi đi.”

Lâm Thiên nghẹn ngào, không thể tin được nhìn về phía Trần Vũ: “Cô không mắng tôi sao?”
Lâm Thiên nghĩ thầm, nếu cô ta là Trần Vũ, sẽ rất khổ sở, bởi vì Hứa Tố làm trò trước mặt mình, hôn môi với người yêu cũ, còn là người từng yêu sâu đậm.
Cô ta khẳng định sẽ tóm lấy Hứa Tố bắt anh ta liều mạng xoay chuyển mình, thậm chí phải quỳ xuống, cô ta mới có thể đồng ý tha thứ Hứa Tố.
Đối với bản thân, trước khi tới Lâm Thiên đều nghĩ tới, mình có thể sẽ lại bị tát lần nữa.
Nếu lại bị tát, Trần Tú Lan nhìn thấy khẳng định sẽ chán ghét Trần Vũ.
Trần Vũ lại cười, cô đến gần hai bước, Lâm Thiên liền lùi sau hai bước, cô ta sợ hãi cùng lo lắng, vô cùng đề phòng.
Trần Vũ dứt khoát dừng lại, cô bình thản nhìn Lâm Thiên: “Lâm Thiên, chúng ta không phải người cùng một đường, tôi không giống cô.”
Câu nói này không có một từ tục tĩu, cũng không có từ ngữ lăng mạ.
Nhưng Lâm Thiên lại tình nguyện là bị Trần Vũ chửi ầm lên, chứ không phải một câu nói thờ ơ, như là Trần Vũ căn bản chẳng thèm cùng cô ta so đo.
Cô ta cảm thấy bị Trần Vũ chà đạp, nhịn không được nói: “Cái gì không phải người cùng một đường, cô nói rõ ràng một chút.”
Trần Vũ hỏi lại: “Cô còn muốn tôi nói rõ ràng nữa à? Trong lòng cô tôi nên như thế nào, bởi vì gia cảnh không tốt cho nên phải vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào à? Đây là ý trong lòng cô từng nghĩ đúng không, lúc học cấp ba tôi đã từng nghe thấy rồi.

Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng hoàn cảnh nhà cô tốt như vậy, tại sao lại làm ra những chuyện không biết liêm sỉ, nói ra thì còn hơi trẻ con như thế chứ?.

Tôi nói chúng ta không phải người cùng một đường, cô có ý kiến gì sao?”
Lâm Thiên cắn môi nhìn Trần Vũ chằm chằm, sự xấu hổ và tự ti chợt dâng lên nhưng không thể kiềm chế được.
Trần Vũ cao cao tại thượng, trăng thanh gió mát, ngay cả nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà cô vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhưng chẳng phải lúc trước cô luôn ao ước, lại chỉ có thể thầm hâm mộ ở sau lưng cô ta và Hứa Tố yêu nhau đó sao.
“Không phải người cùng một đường, vì chẳng qua là cô cũng thừa dịp tôi xuất ngoại, nên mới quyến rũ được Hứa Tố thôi, bắt anh ấy ở bên cô.”
Lâm Thiên vừa uất ức vừa tức giận nhìn chằm chằm cô.
Trần Vũ thở dài một hơi, lấy di động ra, bấm số điện thoại ban đầu bị cô kéo đen kia.
Lâm Thiên lại căng thẳng, cô ta hoảng loạn hỏi: “Cô muốn gọi cho ai?”
Trần Vũ không trả lời cô ta.
Điện thoại cơ hồ là chỉ vang lên một tiếng, lập tức được nhận, Trần Vũ mở loa ngoài, bên kia di động truyền ra âm thanh vui mừng của Hứa Tố: “Vợ ơi”
“Bạn gái cũ của anh đang ở đối diện tôi, cô ta nói với tôi, tôi thừa dịp cô ta ra nước ngoài đã quyến rũ anh, bắt anh phải ở bên tôi đấy.”
Trần Vũ lạnh lùng hỏi: “Anh có muốn giải thích cho bạn gái cũ của anh nghe không?”
Lâm Thiên cùng với đầu kia điện thoại Hứa Tố đều an tĩnh.
Lâm Thiên không dám tin nhìn Trần Vũ, không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Tố, giống như xé bỏ tấm vải nhục nhã che thân thể của cô ta.

Lâm Thiên biết, cô ta biết Trần Vũ không có, cô chỉ là nhịn không được suy nghĩ như vậy.

 “Là tôi nói với Trần Vũ, Lâm Thiên, cô có thể tránh xa vợ tôi được không?.”
Giọng nói của Hứa Tố chứa đựng sự tức giận, Trần Vũ nghe được, Lâm Thiên càng nghe được.
Trần Vũ cảm ơn Hứa Tố vì đã không còn như trước làm thất vọng, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở anh: “Hứa Tố, cảm ơn anh vì tôi làm rõ, nhưng vẫn phải nhắc nhở anh, chúng ta đã ly hôn, đừng gọi tôi là vợ nữa.”
Lâm Thiên sợ hãi đến mất cả hồn vía vì lời Hứa Tố nói, nghe vậy mới ngẩng đầu mang vẻ khiếp sợ.
Đầu bên kia, rõ ràng Hứa Tố còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Vũ không lại cúp máy không hề do dự.
“Cô ly hôn với Hứa Tố rồi?” Lâm Thiên hoàn toàn không thể tin được, cô ta ngây đơ ở đó, không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Thiên lại bước về trước hai bước, sốt ruột hỏi: “Là cô đề nghị? Cô muốn ly hôn với anh ấy?”
Nhưng lần này Trần Vũ không trả lời cô ta.
Lâm Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô quay đi.
Tin tức này khiến Lâm Thiên lo sợ, suy nghĩ tồi tệ nhất cũng chỉ là cuối cùng Hứa Tố cũng đã lừa gạt Trần Vũ để ở bên cô ả.
Bởi vì cô ta biết Hứa Tố sẽ không đề nghị ly hôn, anh ta yêu Trần Vũ.
Đối với Trần Vũ, Lâm Thiên căn bản không ngờ tới cô sẽ lựa chọn không cần Hứa Tố trước.
Tại sao lại như vậy.
Lâm Thiên hoảng sợ không thể giải thích được, Trần Vũ vì cô ta nên mới ly hôn với Hứa Tố, vậy Hứa Tố sẽ nghĩ gì về cô ta, mẹ cô ta sẽ nghĩ gì về cô ta?
Cô ta bàng hoàng đi tới cửa, thấy có một người đứng bên cạnh.
Cô ta ngước mắt nhìn, không ngờ gặp được người quen.
Chu Duật rất khác với khi còn học cấp ba.
Lâm Thiên nghe nói Chu Duật và Hứa Tố ở sát cạnh nhau, cũng biết hai người bọn họ là anh em tốt.
Nhưng không ngờ tới Chu Duật lại ở chỗ này, có lẽ, có khả năng, vẫn luôn ở chỗ này.
Cô ta và Chu Duật cũng là bạn cùng lớp, ấn tượng đối với anh chỉ là trông đẹp trai, học giỏi trầm tính.
Hiện tại dường như Chu Duật rất lợi hại……
Ngón tay Lâm Thiên chuyển động, muốn cười lên chào hỏi anh: “Chu……”
Ai ngờ, người đàn ông trước mặt, tầm mắt chuyển tới sau thang máy phía sau cô ta, nửa ánh mắt cũng không cho cô ta, đã lập tức rời đi.
Bàn tay vẫy chào anh của Lâm Thiên vẫn ở giữa không trung, cô ta kinh ngạc quay đầu lại, nhưng bóng dáng của người con trai sớm đã không nhìn thấy nữa.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play