Miên Lễ mấy ngày này sức khỏe rất kém nhưng vẫn luôn cố chấp không chịu ngừng công việc ở trên công ty lại, hàng ngày, sau khi làm việc được một lúc, cô đã mệt lử mà nằm trên ngai vàng ở phòng tổng giám đốc mà ngủ thiếp đi.

Hiện giờ cũng vậy, Miên Lễ cũng đang cảm thấy rất kiệt sức, cô gần như chẳng muốn làm gì cả, nhưng vì uống thuốc thì phải ăn cơm, và Thương Âu rủ cô đi ăn nên Miên Lễ mới có thể gượng nổi mà bước đi cùng anh.

Xuống tới hầm để xe, vệ sĩ riêng của Miên Lễ là A Hàn gửi lại cho Thương Âu chìa khóa xe Porsche, trước khi bọn họ rời đi còn cẩn thận dặn dò anh nhớ chú ý tới sức khỏe của Miên Lễ.

“Anh có muốn ăn món Trung không? Hay là ăn mấy món Mỹ? Hay là chọn Mỹ đi, dù sao anh chắc cũng ăn quen rồi mà?”

Miên Lễ vẫn còn có một chút ấm ức ở trong lòng, không ngăn nổi tính tình ương ngạnh của mình nữa mà buông lời châm biếm. Con gái đang bệnh, tính nết cũng ẩm ương hơn.

Thương Âu im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng đáp lại.

“Ăn món Trung đi.”

“Anh chắc chưa? Tôi chỉ sợ anh quên mất vị của đồ ăn đất nước này luôn rồi.”

Trước những lời nói không cảm xúc ấy của Miên Lễ, Thương Âu cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu. Nhưng từ xưa anh nhịn cũng quen rồi.

“Không quên được đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Đoạn đối thoại kết thúc, cả hai đều chẳng nói với nhau câu gì nữa mà đều chỉ im lặng.

Chiếc xe con mất một khoảng thời gian để đi, theo sự chỉ dẫn của bản đồ, cả hai người dừng lại rồi bước xuống một nhà hàng truyền thống vô cùng nổi tiếng ở trong thành phố.

Thương Âu theo sau Miên Lễ bước đến một bàn ăn ngồi bên cạnh cửa kính lớn, đối thẳng ra ngoài đường lớn.

Cô chọn món cá cháy chưng dầu, còn Thương Âu thì chỉ gọi mấy món ăn thanh đạm bình thường khác.

Trong thời gian chờ món lên, Miên Lễ đã đưa điện thoại của mình cho Thương Âu.

“Anh cho em số điện thoại đi, dù sao cũng đã là người cùng một công ty, nếu có việc gì thì còn liên lạc được với nhau.”

Thương Âu đón lấy chiếc điện thoại có chút chần chừ, anh nhập một dòng số vào, rồi nhấn tên của mình.

Nhưng loay hoay mãi anh vẫn không thể biết được tên mình viết như thế nào. Điện thoại này anh dùng không quen.

Miên Lễ nhận lại chiếc điện thoại, thành thục nhập tên anh.

“Quên luôn cả tên mình viết kiểu gì à? Đáng buồn thật đấy.”

“Chỉ là tôi không biết dùng bàn phím dạng này thôi.”

Cả hai lại im lặng, mãi cho tới khi nhân viên phục vụ trong nhà hàng mang một chiếc khay thức ăn tới, đặt từng đĩa một xuống bàn họ.

Miên Lễ vẫn chỉ im lặng mà nhấc đũa lên, gẩy từng miếng xương cá một, tách một khối thịt cá cháy rồi cẩn thận đưa lên miệng.

Tướng ăn của cô rất đẹp, sang trọng tiêu biểu như tầng lớp mà cô được sinh ra.

Tuy nhiên động tác có vẻ hơi miễn cưỡng, dường như là nuốt không trôi mấy với cái bầu không khí im lặng và lạnh nhạt này.

Thương Âu cũng không vội ăn, anh chỉ múc một thìa cơm trộn canh.

Nhìn Miên Lễ cố ăn nhanh cho xong để còn về, Thương Âu cảm thấy có chút phiền não. Nghĩ lại anh chỉ định mời cô đi ăn vì biết rằng nếu anh không làm vậy, thì Miên Lễ còn lâu mới chịu về, không ngờ tình huống của họ hiện tại lại lúng túng và dửng dưng như bây giờ.

“Đừng vội quá, hóc xương thì em phải vào viện đấy.”

“Tôi là người lớn, năm nay cũng ngấp nghé hai mươi chín tuổi rồi chứ chẳng phải là trẻ con lên ba còn bị hóc xương cá nữa, không cần anh quan tâm đâu.”

Miên Lễ gằn giọng nói rồi gắp thêm một miếng cá to, đút nhanh vào miệng.

Cô là như vậy đấy, cơn nóng đang có ở trong người nên càng bị nhắc nhở thì càng muốn làm trái ý người ta.

Ăn rất vội vàng.

Cô thực sự không thể bị hóc xương cá thật, nhưng đổi lại, vì nhai nhanh quá nên cô cắn vào viền môi…

“Á!”

Miên Lễ giật thót, thả rơi mất đôi đũa ở trên tay mà đau đớn nhăn mặt lại.

Thương Âu nhìn cô ôm miệng cũng biết là có chuyện rồi, chỉ đành thở ra một hơi rồi rút một chiếc khăn giấy, vươn tay kéo gáy của Miên Lễ nhoài về phía mình.

Thấy anh đột ngột tiếp xúc với mình như vậy, cô giật mình mà hẩy tay anh ra, nhưng Thương Âu vẫn kiên quyết không buông cô ra.

“Để yên.”

Giọng nói của anh trầm ấm rất có từ tính, hiện tại còn pha thêm chút tức giận và lo lắng.

Lòng bàn tay ấm nóng đang đặt ở đằng sau gáy cô cũng chỉ dám dùng lực rất nhẹ, dường như là sợ cô đau.

Thương Âu khẽ tách môi cô ra, nhìn vào ở thành miệng bên trong có một vết cắn đang rỉ máu tươi, bàn tay anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy vo thành một nắm tròn, thấm nhẹ lên vết thương.

Động tác rất dịu dàng, đã bao lâu rồi cô với anh mới gần nhau như vậy?

“Từ nay đừng đoản như vậy nữa, ăn uống phải cẩn thận. Tại sao lại ăn nhanh như vậy? Tôi sẽ làm gì cô à?”

Miên Lễ không đáp lại những lời nói càu nhàu ấy của anh, hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng ấy mà ngẩn ngơ quên mất cơn giận vừa nãy của mình.

Đến khi anh rời khỏi môi cô, lúc bấy giờ Miên Lễ vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái trẻ đỏ ửng lên, đôi mắt sáng nhìn lên Thương Âu.

Mà đôi mắt ấy lại có một sự cuốn hút kì lạ, khiến cho tim anh xao động.

Đôi mắt ấy làm anh nhớ tới một chuyện của ngày trước.

Khi ấy là khoảng thời gian đầu đông của năm ba đại học, anh và cô học cùng niên khóa nhưng khác ngành.

Anh là ban nhiếp ảnh, còn cô là mĩ thuật.

Những năm tháng đó là khoảng thời gian anh đang theo đuổi cô, bất cứ khi nào anh cũng chỉ muốn ở gần bên Miên Lễ nhiều chút.

Tuổi trẻ anh luôn có những niềm kiêu hãnh của riêng mình. Miên Lễ rất xinh đẹp như vô cùng lạnh lùng, có hàng vạn người muốn theo đuổi cô nhưng chưa từng ai kiên trì được như anh đâu.

Họ cứ đến gần liền bị Miên Lễ phũ, đuổi thẳng. Anh cũng bị thế, nhưng chưa lần nào bỏ cuộc cả, cứ mặt dày ở bên cô như vậy. Bắt đầu theo đuổi cô từ năm đầu đại học, hiện giờ đã là hai năm.

Có một lần, chẳng biết vì sao mà giữa trời đông Miên Lễ lại ra ngồi ở bên ngoài bờ hồ trong khuôn viên trường, ăn mặc rất mỏng manh.

Vì sợ cô bị lạnh nên anh đã cởi áo khoác của mình ra rồi chùm lên vai cô rồi ngồi xuống trên cùng chiếc ghế với cô.

Miên Lễ không gạt áo anh đi như những người khác đã từng theo đuổi cô, mà kéo lấy ủ lên người mình, vừa ngước mắt nhìn anh.

Cô hỏi.

/Hàng ngày anh ăn gì mà cứng đầu quá vậy? Sao suốt ngày cứ bám lấy tôi?/

Thương Âu lúc đó quả thực không biết ngại, anh chỉ nghĩ thích thì theo đuổi thôi.

/Anh cũng chẳng biết nữa. Anh đã từng nhìn thấy hàng nghìn khuôn mặt lướt qua mình nhưng chỉ yêu duy nhất một linh hồn. Giống như tìm được một điều mà mình vẫn luôn theo đuổi trước nay, không thể buông bỏ được. Anh chỉ thích mình em thôi./

/Mẹ tôi và những người khác đều gọi tôi là hồ ly tinh chín đuôi chuyên làm hỏng tâm trạng của người khác. Tôi ích kỉ, xấu tính, độc miệng và rất khó chiều. Tại sao anh lại yêu tôi?/

/Chính vì em là độc nhất như vậy, nên anh biết em sẽ chỉ yêu một người. Anh thích trở thành người duy nhất với một người nào đó./

Sau đó, anh nghe thấy một vài tiếng động sột soạt ở bên cạnh mình, nhưng chỉ vừa mới quay đầu sang, đã thấy Miên Lễ bất chợt nhoài người tới, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh, đè cánh môi ấm áp của mình lên đôi môi mát lạnh của anh.

Đó là nụ hôn đầu của hai người họ.

Đôi mắt cô dịu dàng nhìn anh, trên cánh môi là một nụ cười ngọt ngào.

/Một khi đã trở thành người duy nhất của tôi, anh không còn con đường để thoát ra nữa đâu./

Hiện tại, khuôn mặt của hai người họ lại gần nhau như vào tám năm trước, anh vẫn luôn rung động trước cô không đổi.

Trái tim đã từng thuộc về một người hóa ra lại khó có thể thay đổi như vậy.

Thương Âu không màng đến những gì đã xảy ra trong quá khứ của hai người họ nữa, anh cất tiếng, chất giọng rất nhỏ.

“Em có muốn hẹn hò cùng tôi lần nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play