Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi lũ cướp xông vào trong nhà băng, cả sảnh chính đều im lặng không một tiếng động, chỉ có âm thanh của những người nhân viên nhân hàng đang e ngại mở két sắt để nhét tiền vào trong hai cái ba lô của lũ cướp.
Ở bên ngoài cánh cửa cuốn đang đóng chặt là tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.
Thương Âu khẽ nghiêng mắt nhìn bọn chúng, những khẩu súng ngắn mà chúng mang theo không phải là hàng giả.
Còn giọng nói. Không quá dày, chắc là từ tầm hai mươi đến ba mươi tuổi.
Bọn cướp đã có kế hoạch cướp ngân hàng từ trước, sau khi có tiền rồi thì chúng sẽ bắt theo một nhân viên ngân hàng làm con tin, ra cửa sau ngân hàng rồi chuồn đi.
Đôi mắt của anh khẽ nheo lại, rồi thở ra một hơi.
Những việc sau đó không phải là của anh mà là cảnh sát, anh chỉ có mỗi trách nhiệm bảo vệ mình và Miên Lễ thôi.
Mà cô gái dù có bị dí súng vào đầu vẫn bình chân như vại này từ lúc nào đã mệt quá mà ngủ gà ngủ gật, dựa đầu lên vai anh mà ngáy nữa chứ!
Không phải là anh không hiểu cho cô. Vì cơ thể yếu ớt từ nhỏ nên tần suất hoạt động của cô ít hơn người bình thường rất nhiều. Nếu không được nghỉ ngơi đủ, đảm bảo Miên Lễ liền sẽ ngất xỉu, có thể vào bệnh viện cấp cứu luôn.
Nhưng mà ngủ được trong tình cảnh này thì có hơi quá đà rồi.
“Miên Lễ à. Miên Lễ.”
Thương Âu khẽ nhúc nhích bả vai, Miên Lễ cũng vì thế mà he hé mắt tỉnh dậy, nhưng cơ thể vẫn như không có xương sống mà dựa hẳn vào người của anh.
“Khụ khụ khụ. Có, khụ, có chuyện gì à? Lũ cướp bỏ đi rồi hả? Mà này, anh có thấy điều hòa trong đây lạnh quá không? Khụ khụ khụ…”
“Này con kia với thằng kia! Nói chuyện cái gì thế hả?!”
Từ trước đến nay chưa từng có ai chen vào miệng cô khi cô đang nói, cô chiêm Hạ cau mày, quay đầu nhìn tên đó rồi cố tình ho lên sù sụ, ý bảo: “Tôi đang ho chứ có nói gì đâu?”.
Tên cướp không thể khống chế nổi được cô thì trợn mắt cảnh cáo, thấy vậy, Thương Âu bất lực đành phải quay đầu cô lại chỉ nhìn vào mình mà thôi.
Giọng anh rất trầm, giống như là tiếng nhạc của cây vĩ cầm đang kéo bên tai, khi hạ giọng nói nhỏ càng thêm mấy phần từ tính đến mê người.
“Em có thấy Tình Phong ở đâu không?”
Được Thương Âu nhắc đến Tình Phong thì bây giờ cô mới để ý nha. Đúng là chẳng thấy cậu nhóc đó đâu cả.
“Chắc đang mọc rễ ở trong nhà vệ sinh rồi.”
“Cũng đúng… Ăn bằng ấy thứ.”
“Chúng mày mà để tao nhắc thêm lần nữa thì cho chúng mày chết!”
Tên cướp đang đứng canh hét lớn vô cùng tức giận, Thương Âu ôm lấy Miên Lễ cúi xuống, cười cười rồi tỏ vẻ đã hiểu.
Tình Phong ở trong nhà vệ sinh hắt hơi một cái, cả người đột ngột run lên một cái lạnh toát.
“Có ai nhắc đến mình hả ta?”
Cậu xịt xịt mũi rồi xả nước bồn cầu, đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Vì cuối cùng cũng đuổi được “Tào Tháo” đi nên hiện tại tâm trạng của cậu đang cực kì thoải mái, vừa đi vừa lắc mông tiến tới bồn rửa tay.
Nhưng chân vừa mới nhấc ra khỏi buồng vệ sinh, cậu đụng mặt với một kẻ trùm đồ đen từ đầu đến chân đang rửa tay, mà ở bên cạnh kẻ đó còn đang có súng đặt ở trên bệ, mở to mắt nhìn cậu.
Trời. Sao giống ninja vậy? Ở Trung Quốc đang có lễ hội hóa trang muộn hả?
Tình Phong cảm thấy mình đã ở nước ngoài lâu quá đến không thể nắm bắt được những chuyển biến trong đời sống tinh thần của nước mình nữa rồi, chỉ có thể tiếc nuối mà lắc lắc đầu, thở dài rồi mở van vòi nước rửa tay.
Lúc vô tình liếc sang bên cạnh, Tình Phong vô cùng kinh ngạc khi nhìn kĩ thấy khẩu súng đó.
Trời, trời ơi trời. Bây giờ súng giả có thể tinh vi và chi tiết giống hệt như súng thật vậy sao?
Tình Phong hào hứng cầm khẩu súng ấy lên, vừa quay sang nói với cái người áo đen.
“Này anh bạn, cậu mua nó ở đâu vậy mà đẹp quá?”
“Mẹ nó! Trả lại ngay cho tao!”
Đột ngột tên áo đen đó kích động mà lao vào người của Tình Phong, cậu hốt hoảng mà nghiêng người né nhanh sang một bên. Tên cướp đó vì không thể khống chế được tốc độ, dẵm phải một vũng nước ở trên sàn nhà vệ sinh mà trượt chân ngã, đập đầu vào cánh cửa buồng vệ sinh mà bất tỉnh.
Tình Phong: “…”
“Này anh bạn à? Are you ok?”
Không có tiếng động đáp lại cậu.
Tình Phong nuốt ực xuống một ngụm nước bọt, hoảng hồn mà đá đá vào người của tên đó.
Cũng không có phản ứng lại luôn.
Khuôn mặt của Tình Phong tái xanh cả lại, lưng toát cả mồ hôi hột.
Chết cha cậu rồi! Mới về nước mà đã làm người ta bất tỉnh rồi! (Báo quá đà rồi!)
Cậu phải đi gọi chị để tìm sự giúp đỡ thôi!
Nghĩ vậy, Tình Phong lập tức vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh mà đi đến sảnh chính, vừa gấp gáp hô lên.
“Chị Lễ! Chị Lễ! Có người bất tỉnh ở trong nhà vệ sinh!”
Tiếng hô của cậu làm cả sảnh chính đang lặng ngắt như tờ đều không hẹn mà cùng quay phắt hết sang nhìn cậu.
Tình Phong giật bắn cả người vì đột ngột bị nhìn hết như vậy, miệng ú ớ chưa biết phải nói gì thì bất chợt nhận ra, nhìn quanh cả mọt lợt đám đông đang ngồi tụm vào nhau, ở xung quanh có hai tên cầm súng đang đứng canh.
Tình huống đang diễn ra ở trong ngân hàng này… sao giống trong mấy bộ phim cướp ngân hàng vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT