Hiền phi biết người nào có thể
dùng người nào không thể dùng, mới vào cung một hai tháng, đã sàng lọc toàn bộ
cung nhân trong cung Trường Xuân mà không để lộ chút dấu vết nào, trong ngoài
đều có người của mình. Vì vậy nàng ta cũng dần dần biết được, rốt cuộc Chiêu
Tuệ hoàng quý phi có vai trò gì trong họa Vu Cổ.
Nàng ta không khỏi nghi ngờ, có
phải Chiêu Tuệ hoàng quý phi này có vấn đề hay không, thậm chí còn sinh ra
tưởng tượng chẳng lẽ Chiêu Tuệ hoàng quý phi cũng là người sống lại?
Hiền phi cũng đã trải qua họa
Vu Cổ ở kiếp trước, có điều khi đó không khủng khiếp như bây giờ, hơn nữa Hoàng
đế cũng không bị ảnh hưởng gì, ngược lại là Tứ hoàng tử sau khi vào Dưỡng Tâm
điện, không hiểu sao bản thân lại bị nguyền rủa, chết một cách ly kỳ. Lúc ấy
Hoàng đế cũng nghi ngờ Thái hậu nhất định có nhúng tay vào việc này, cho nên
nhìn Hoàng hậu nuôi nấng Đại hoàng tử càng không vừa mắt.
Hiền phi không ngốc, nhưng thông tin không đầy đủ, lại không có được tiên
cơ, bảy tám phần đều là suy đoán, rồi lại lần lượt phủ định, làm cho nàng ta
nhất thời cảm thấy muốn phát điên.
Mãi cho đến khi Hoàng đế đã
không đến cung của nàng ta bảy tám ngày liền, Hiền phi mới giật mình phát hiện
mình đã sai rồi. Kiếp trước nàng ta hiểu được một đạo lý “Không quan tâm ngươi
có thân phận cao quý bao nhiêu, đã vào cung đều là nữ nhân của Hoàng đế, cho
nên phải buông bỏ những rụt rè kia, thành thật dỗ dành người đàn ông này cho
tốt.”
Hiện tại không đối phó được
Chiêu Tuệ Hoàng quý phi, còn không bằng nắm chặt lấy Hoàng đế, nhanh chóng sinh
một đứa con, nếu không ngay cả tư cách đấu với Chiêu Tuệ Hoàng quý phi cũng
không có.
Hiền phi thay đổi, đương nhiên
Hoàng đế là người đầu tiên có thể cảm giác được, nếu đã có mỹ nhân thích tiến cung, đương nhiên là hắn
bằng lòng tiếp nhận..
Mấy ngày gần đây, Hoàng đế được
dỗ dành đến vui vẻ.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế:
“Hiền phi gần đây càng ngày càng hiểu chuyện! Uông Cẩn... Ngươi chọn mấy thứ,
thưởng cho Hiền phi đi. À, đúng rồi, lần trước ta thấy trong nội điện cung Vĩnh
Hòa Hoàng quý phi có đặt hai viên dạ minh châu, nhưng có vẻ màu sắc không tốt.
Không phải trước đây có dâng lên mấy viên màu sắc rất tốt sao? Ngươi mang toàn
bộ qua cho nàng xem một chút, chọn hai viên đặt trong điện, còn lại cho cung
Vĩnh Hòa hết, để Hoàng quý phi nương nương các ngươi dùng.”
“Nô tài tuân lệnh!”
Một là thưởng, một là tặng...
Địa vị có thể giống nhau sao?
Uông Cẩn vừa ra khỏi Dưỡng Tâm
điện liền dẫn nghĩa tử đến kho riêng của Hoàng đế, cầm ra mấy thứ, sai nghĩa tử
đưa đến cung Trường Xuân.
Nghĩa tử của hắn là Tiểu Sơn Tử
cũng không phải là ngốc, ỷ vào ngày thường được nghĩa phụ sủng ái, liền hỏi
thêm một câu: “Sao nghĩa phụ không đi?”
“Ây da! ---”
Uông Cẩn đá hắn ta một cái: “Ta
phải đến cung Vĩnh Hòa, ngươi làm việc cho đàng hoàng vào, Hiền phi nương nương
đang được sủng ái đó! Cung kính một chút, đừng gây phiền toái cho ta.”
Uông Cẩn cẩn thận bưng một hộp
dạ minh châu lớn, miệng cười đi về phía cung Vĩnh Hòa.
Tiểu Sơn Tử chờ nghĩa phụ đi xa
không thấy bóng lưng nữa, m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.