Hoàng đế bận rộn nửa tháng ở Viên Minh Viên mới nhàn rỗi.
Mấy ngày gần đây mỗi ngày đều uống các loại nước canh do Bích Đồng Thư viện đưa
tới, ngay cả Hoàng thái hậu đang sứt đầu mẻ trán nhìn thấy canh do Bích Đồng
Thư viện đưa tới cũng sẽ bất giác buông tấu chương xuống, ăn một chút.
Cứ như vậy, kết quả là cho dù hai người không phân biệt
ngày đêm xử lý công vụ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cũng không gầy đi, tựa như
còn béo hơn một chút.
Có lẽ đã bị canh của Bích Đồng Thư viện thu hút, khi
Hoàng đế nhàn rỗi nơi đầu tiên muốn đến chính là Bích Đồng Thư viện. Lúc hắn
đến Chiêu quý phi đang ôm tiểu hoàng tử đùa giỡn, toàn thân sạch sẽ hào quang
nhu hòa của tình mẫu tử, làm cho Hoàng đế nhìn thấy, trong lòng như có hươu nai
đụng loạn, lại có cảm giác kỳ diệu khi mới gặp giai nhân.
Kỷ Uyển được Hòa Vọng Thư nhắc nhở, mới nhìn thấy Hoàng
đế đứng trên cầu vòm nhỏ, thoáng chốc khóe miệng mở nụ cười, trong mắt tràn đầy
cảm xúc sắp chết đuối Hoàng đế, cho nên câu đầu tiên hắn nói chính là một câu
hối hận: “Gần đây trẫm quá bận rộn, không có một chút thời gian rảnh rỗi, nghĩ
lại cũng đã lâu rồi không gặp Uyển Nhi”
Kỷ Uyển mỉm cười liếc mắt nhìn Hoàng đế
một cái: “Là rất lâu rồi, suốt mười ba ngày lẻ bảy canh giờ”
Hoàng đế: “...”
Nhiều ngày nay không nghe những lời khách sáo, lại bị Kỷ
Uyển cướp trắng trợn như vậy, hắn cười cũng không được, tức giận cũng không
được, càng bởi vì được nàng nhớ nhung mà tâm ngọt như mật... Bị Chiêu quý phi
nương nương trêu chọc, nhưng Hoàng đế
cũng không biết, thứ mấy ngày nay hắn ngưỡng mộ không phải là Kỷ Uyển làm, mà
chính là do Hòa Vọng Thư làm.
Kỷ Uyển: “Trán bệ hạ đều đổ mồ hôi rồi, thần thiếp dẫn
bệ hạ đi tìm một chỗ hóng mát được không?”
Hoàng đế không có ý từ chối, hắn chỉ thấy các trên tay
mỗi thái giám bên cạnh Kỷ Uyển cầm một giỏ trúc, cũng không có gì gọi là ám
muội, hai người sóng vai đi, Chiêu quý phi còn tự mình ôm hoàng tử. Cùng nhau
đi như vậy, ngược lại có một hai phần cảm giác ấm áp của vợ chồng bình thường.
Đi được chừng
một khắc đồng hồ, Hoàng đế nhìn thấy một “thác nước nhỏ” thấp bé, đá màu xanh
bề ngoài không giống nhau dựng thành một ngọn núi giả cao bằng hai người, trong
khe hở của núi giả trồng những cây nhỏ trang trí như tùng, bách, thủy trúc,
nước chảy róc rách rửa sạch núi giả, cũng rửa sạch tất cả mọi thứ chung quanh.
Vì vậy, các bãi cỏ rộng lớn dưới chân núi giả bị ảnh hưởng bởi hơi nước, trở
nên rất mát mẻ.
Kỷ Uyển sai người đem 'khăn dã ngoại', đệm ngồi trong giỏ
trúc ra, trải trên mặt đất.
“Bệ hạ, ngồi trên bãi cỏ có chút khiếm nhã, nhưng thần
thiếp sai người làm một bộ đồ dùng nướng thịt, ở nơi rộng lớn bằng phẳng mới có
thể s� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.