Kỷ Uyển vừa mới sinh ra, thoạt nhìn tựa như một đứa bé, theo lý mà nói là không cần để ý ăn mặc, cho dù là thân thể trần truồng cũng không tính là gì. Nhưng sau tất cả, tâm trí của nàng đã không còn là một đứa trẻ, trước khi mặc quần áo giày dép, nàng đặt bàn chân nhỏ trắng vào hồ nước lớn để rửa cẩn thận.

Cảm giác trơn nhẵn, lạnh lẽo này dường như vẫn còn trên đôi chân của cô, làm nàng rất khó chịu.

Với thân thể còn dính chặt trên đất, tên gia hỏa còn bị đóng chặt lấy bảy tấc mở to mắt... Nhìn thấy một màn này, cũng không nhúc nhích nữa, toàn bộ thân thể đều xụi lơ.

Hệ thống cảm thấy ký chủ đột nhiên muốn trực tiếp trở về phòng, không thể không lên tiếng: [Ký chủ, cô nhìn kỹ xem, Tống Tử Nhiên sinh ra chính là Xà Vương, đầu có hỏa quan, hai màu xanh đỏ, là con rắn đẹp nhất thế gian. Bây giờ thương tích của hắn đã giảm đi, sau khi hồi phục, hắn sẽ lớn lên và trở nên đẹp trai.]

Kỷ Uyển: “Trước kia tôi từng nuôi chó con, tôi nghĩ ở nó khó phân biệt được vẻ đẹp xấu của con người. Mà với ánh mắt của tôi, cũng không phân biệt được vẻ đẹp xấu của một con rắn.”

Hệ thống: [Với tất cả sự tôn trọng, đây đều là cái cớ, thực tế nàng hoàn toàn không chịu nhìn sang bên đó]

Thế nhưng nơi này không có người thứ hai có thể  giúp nam chính lấy nhánh cây xuống.

Kỷ Uyển nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không để ý tới hệ thống. Lấy bàn tay làm dao, nàng lấy rất nhiều gỗ trong khu rừng rộng lớn bên ngoài để xây một cái tổ trong sân.

Trong nguyên tác viết lúc nam chính xuất hiện, thứ khiến người ta chú ý nhất không phải là ngoại hình oai hùng, cũng không phải vóc người cường tráng, mà là khí chất mê người của hắn. Hắn luôn luôn khiến mình rơi vào nguy hiểm, mài giũa kỹ năng của mình trong đao kiếm, hắn có thể nhạy cảm phát hiện được điều thú vị nhất và nơi náo nhiệt nhất, xen vào việc của người khác mà không màng sinh tử. Nam nhân như vậy luôn có thể làm cho nữ nhân để ý, nhưng cũng luôn làm cho nữ nhân đau lòng.

Nữ chính tâm vững như bàn thạch cũng sẽ bị hắn mê hoặc, vì tiếng cười của hắn mà trở nên vui vẻ, nguyện ý cùng hắn hưởng niềm vui. Nhưng nam nhân này cũng không vì bất kỳ nữ tử nào mà dừng lại, cho dù lúc yêu nữ chính, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết thành đạo lữ, đồng sinh cộng tử, dường như hắn căn bản vẫn luôn bước về phía trước không dừng lại.

Có thể nói là đến chết cũng không có gì vướng bận.

Tiểu thuyết về nữ chủ tu tiên này, cách khắc hoạ nam chính mỗi khi lên sân khấu luôn thay đổi, ảnh hưởng đến sự lạnh lùng của nữ chính sảng văn, nên phân cảnh của hắn cũng không nhiều, cũng không có nói nguyên mẫu của nam chính là cái gì.

Kết quả nguyên mẫu của nam chính lại là một con rắn!! Trong lòng thật sự là tuyệt vọng.

Kỷ Uyển đã làm xong tổ, nàng vừa dùng ý niệm trong lòng, lấy nhánh cây khỏi bảy tấc của con rắn, con rắn cũng bị mang theo vào trong tổ nhỏ, Kỷ Uyển "rầm" một tiếng khóa cửa lại. Từ đỉnh tổ nhỏ lộ ra một nửa đầu rắn, đây là cái lỗ nhỏ mà Kỷ Uyển đặc biệt để lại khi làm tổ nhỏ, để hắn có thể vươn nửa cái đầu hít thở không khí.

Xà Vương lại có một đôi mắt rắn sáng bóng, con ngươi dựng thẳng rất đặc biệt, ở hai đầu có một chút góc cạnh. Từ trong ra ngoài từ cạn đến sâu, là màu vàng nhạt xinh đẹp và hơi đỏ đậm, giống như hai tinh thể tinh xảo.

Kỷ Uyển cảm thấy hai con mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp như đang có ý----tiểu uất ức~

Kỷ Uyển: "..."

Sau đó, nàng dứt khoát rời mắt đi vào nhà đóng cửa lại.

Hệ thống: [... Cô vừa mới làm hắn bị thương ở bảy tấc, hắn không thể không để cho phần lớn Nguyên Thần ngủ đông, hiện giờ thân thể này cùng lắm chỉ còn lại một hai phần, chỉ có thể hành động theo bản năng.]

Kỷ Uyển: [Tôi nhìn ra rồi.]

Kỷ Uyển chiếm cứ thân thể nguyên chủ, chiếm được truyền thừa Vu tộc, sau khi lấy lại tinh thần đã có thể từ từ tiếp thu. nàng biết, cách làm hiện giờ của Tống Tử Nhiên là cơ chế tự bảo vệ của yêu tộc, Nguyên Thần ngủ say, có thể nhanh chóng làm lành vết thương.

Hệ thống: [Cô có thể đối xử tốt với hắn một chút, dù sao vốn chỉ cần một hai tháng là có thể điều dưỡng thương thế tốt lên, bây giờ cần hơn mười năm rồi.]

Hệ thống cũng là tan nát cõi lòng, trước kia ký chủ đối với các nam chính quá tốt, hệ thống còn cảm thấy không nhìn nổi. Nhưng bây giờ đãi ngộ của Tống Tử Nhiên, thật sự là người ta thương tâm đến rơi lệ. Đường đường là Xà Vương, lại có cùng đãi ngộ như rắn nuôi trong nhà, chỉ sợ từ lúc sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy.

Kỷ Uyển suy nghĩ một chút, vẫn thận trọng cự tuyệt: “Đối xử tốt với hắn hay là quên đi... Tôi sợ không thể kiểm soát bản thân!”

  ***

Vốn dĩ Bác cũng là Tiên sinh dạy học, nơi giảng dạy của ông ta là một hòn đảo lơ lửng, mà đám tiểu yêu trước tiên phải nghĩ biện pháp leo lên hòn đảo nổi này.

Bác: “Trong thời gian quy định, những ai không leo lên đảo Phù Không sẽ bị giữ lại xử lý nha ~”

Hai chữ giữ lại vừa được nói ra, Kỷ Uyển phát hiện tất cả bạn học rõ ràng đều run rẩy. Đương nhiên nàng sẽ không ngây thơ cho rằng cái gọi là giữ lại là đối với tiểu yêu tương đối yếu tiến hành giáo huấn riêng tư, tiểu yêu bị giữ lại, hơn phân nửa là hôm sau nàng đi học sẽ không gặp lại được.

Tiểu yêu của Yêu tộc thật sự rất nhiều, hôm nay lại có hơn mười tiểu yêu mới được đưa vào lớp học.

Phần lớn tiểu yêu đều có thiên phú nhất định, Kỷ Uyển thấy bọn họ thử vài lần đã leo được lên đảo Phù Không, dần dần các tiểu yêu còn lại ngày càng ít. Mà đứa trẻ thật thà bên cạnh Kỷ Uyển đã thử không biết bao nhiêu lần, cũng không thành công. Nó đã bị thương không nhẹ vì một lần lại một lần nhảy lên, sau đó rơi xuống giữa chừng.

Chỉ còn 1/3 thời gian.

Kỷ Uyển: “Ngươi tên gì?”

Đứa bé đang định thử lại lần nữa thở hổn hển, theo bản năng trả lời: “Ta là Ngũ Khuyển.”

Kỷ Uyển: “Ta dạy ngươi nhé!”

"A?"

Ngũ Khuyển ngây người, vẻ mặt lúc này của hắn ta thật sự có chút hơi giống con chó trước kia Kỷ Uyển từng nuôi.(Ứng dụng T YT)

Kỷ Uyển không để ý tới hắn ta, dựa theo cách làm thông thường, khoác lên vai Ngũ Khuyển, lập tức nhìn thấy trên người Ngũ Khuyển phát ra tia sáng nhàn nhạt. Cảm thấy sắp được rồi, Kỷ Uyển lấy tay ra.

“A, ta hiểu rồi!”

Ngũ Khuyển mở mắt ra, có chút ngơ ngác.

Kỷ Uyển không quản hắn ta nữa, thời gian đã không còn nhiều, nàng vẫn chưa hành động, gió đã chủ động nâng nàng lên, đưa lên đảo Phù Không.

Thành thật mà nói, thân thể này thật sự rất tốt, trời sinh có bản lĩnh thông thiên, căn bản không cần tu luyện, theo tuổi tác lớn lên cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Chẳng trách hệ thống cho dù là chậm trễ thời gian bắt đầu cốt truyện, cũng phải đưa nàng vào thân thể này.

Phải biết là nữ chính trên đường tu luyện đã là thiên tài trong thiên tài, lại có các loại kỳ ngộ. Cho dù cho Kỷ Uyển có một thân thể thiên tài, nàng khổ sở tu luyện, bao nhiêu năm cũng không thể so sánh với nữ chính, lúc nam chính xuất hiện cảnh giới còn cao hơn nữ chính, nàng lấy gì ngăn cản hai người gặp mặt?

Cho dù là cho một người chấp hành nhiệm vụ tâm trí cao siêu, mưu kế nghịch thiên cũng không được đâu! Bước vào con đường tu tiên, chính là nửa tiên nhân, người thường chính là con kiến, làm sao hoàn thành nhiệm vụ.

Ngũ Khuyển phía dưới thấy Kỷ Uyển đã bay lên đảo Phù Không, không biết tại sao lại dùng sức nhảy lên được, lúc này mừng rỡ không thôi. Trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm bạn nhỏ, hắn ta ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Bác: “Quả nhiên thiên phú hơn người, vừa mới sinh ra một ngày, đã có thể bắt đầu phá vỡ rào cản, tiếp nhận truyền thừa.”

Kỷ Uyển đối mặt với lời khen ngợi, vẫn lạnh mặt như trước, không có cảm xúc gì khác.

Đám tiểu yêu đều sợ ngây người! Trong bọn họ thật sự có Vu Tộc!

Xem ra Bác rất vui vẻ, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của đám tiểu yêu, hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Đại chiến thượng cổ kéo dài quá lâu, dần dần phân ra cao thấp. Nhân tộc sinh sôi nảy nở rất nhanh, dễ dàng có thể bước lên trên, chiếm cứ ưu thế lớn nhất, Vu Yêu hai tộc không thể không kết minh để chống lại. Đến giai đoạn sau của đại chiến, việc sinh con nối dõi khó khăn, Vu Tộc càng ngày càng ít, lại dần không còn vai trò chủ công trong chiến đấu, mà là có tác dụng phụ trợ trọng yếu hơn. Vu Tộc biết ưu khuyết điểm của mỗi một tộc, có thể tìm kiếm công pháp tu luyện thích hợp cho bọn họ, khiến cho sức chiến đấu của tộc nhân tăng lên. Mặc dù sau khi tiểu thế giới phân chia, truyền thừa thượng cổ mười không còn một, các tộc vẫn có phong thái thượng cổ. Vu Tộc vẫn là người che chở Yêu tộc như trước, Hải Vực có Vu Tộc tất nhiên sẽ hưng thịnh hơn những nơi khác.”

Vu Tộc có thể cảm ứng thiên địa, có thể thông qua phương thức đặc thù trong tộc đạt được kinh nghiệm của tất cả tộc nhân, sau đó lại truyền thừa cho con nối dõi, cho nên mỗi một Vu Tộc sinh ra chính là nhà bác học.

Bác là đang chọn cái tốt mà nói, cũng có rất nhiều thứ không nói. Dựa theo nguyên tác miêu tả, thật ra Vu Tộc cũng không có chức trách che chở Yêu tộc Hải Vực, thượng cổ đã xa, Vu Tộc dựa vào năng lực đặc thù của mình, cho dù là tu đạo giả nhân loại cũng rất tốt, cũng không dành riêng cho Yêu tộc.

Chẳng qua là thấy nàng tuổi còn nhỏ không biết chuyện, lừa gạt nàng làm bảo mẫu miễn phí mà thôi.

Kỷ Uyển cũng không cãi lại, lúc này, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị một con rắn cuốn trên tảng đá hấp dẫn.

Rất giống cái đầu rắn trong nhà! Ngay cả ánh mắt luôn mang theo oan ức cũng đặc biệt giống... Theo lý mà nói, Xà Vương phải là độc nhất vô nhị, không nên tùy tiện nhìn thấy con thứ hai trên cùng một hòn đảo.

Mặc dù nghĩ như vậy, Kỷ Uyển vẫn lạnh lùng quay đầu lại.

Nửa người trên Xà Vương đứng lên vô lực rơi xuống, cảm xúc kích động đã bị một tiếng ‘đùng’ đánh tan.

Pháp môn hôm nay Bác giảng dạy là pháp môn biến thân đơn giản nhất, có thể làm cho các tiểu yêu biến ảo thành các loại hình dạng trong thời gian ngắn. Đương nhiên, pháp lực của các tiểu yêu không đủ, đều thông minh lựa chọn biến ảo thành động vật, không cố gắng biến thành người.

Tiểu yêu bên cạnh vốn dĩ là chuột liền hóa thành diều hâu, Kỷ Uyển lười biếng biến thành loại tiểu yêu động vật nào đó, trong nháy mắt như đang ở trong sở thú.

Phía sau đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sắc bén.

Diều hâu và con rắn đã chiến đấu.

Nói thật tất cả mọi người đều không quá quen thuộc, lại học lớp biến thân, trong lúc nhất thời lại không ai phát hiện con rắn này không phải bạn học, đều hưng phấn quan sát.

Xà Vương cũng nhạy bén phát hiện điểm này, không hề chiến đấu hết sứ mà chỉ là hơi co rút đuôi, biến con chuột từ hình dạng diều hâu trở về, thật cẩn thận quấn lấy đuôi, không dám dựa vào quá gần, mà là cố gắng kéo dài thân thể, cẩn thận đưa tới nói Kỷ Uyển đưa tay là có thể với tới.

Có chút đáng thương.

Kỷ Uyển lạnh mặt: “Cảm ơn.”

Xà Vương không nhịn được vui vẻ lắc lắc đầu.

Kỷ Uyển: “Nhưng mà ta không ăn cái này.”

'Lạch bạch'

Xà Vương tổn thương lại nằm sấp xuống, còn không quên đem con chuột bắt được cho vào cái miệng lớn của mình.

Kỷ Uyển hỏi Ngũ Khuyển: “Tiểu yêu vừa ngồi bên cạnh ngươi tên là gì?”

"A," Ngũ Khuyển đang nghiên cứu thuật biến hình, có chút ngơ ngác, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Hình như là Tiểu Minh.”

Kỷ Uyển: "..."

...... Ê, mau nhả con chuột tên Tiểu Minh này ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play