Đèn đường chiếu sáng thành phố, những chiếc xe lưu thông trên đường tạo nên bóng tối in trên mặt đất.

Quả thật lái xe thời gian dài khiến Kỷ Uyển hơi mệt mỏi. Cô mở một bài hát rồi dừng xe bên đường, mở đèn hậu lên sau đó uống chút nước cho đỡ khát.

"Uống không?"

Cô hỏi cậu đang ngồi ở ghế phụ.

Chương Tịch Chu đã cao hơn cô rất nhiều từ lâu. Kỷ Uyển cũng không đầu tư quá nhiều tiền vào việc mua xe nên không gian cũng không rộng rãi lắm. Vì vậy Chương Tịch Chu ngồi vào có hơi chật nhưng vẫn vừa đủ để chứa được khung xương to lớn của cậu.

Chỉ có một chai nước. Chương Tịch Chu nhận chai nước khoáng trên tay cô, im lặng uống hết nửa chai. Kỷ Uyển không cảm thấy cậu lấy nước cô từng uống có gì kỳ lạ. Hai người sống chung nhà quanh năm, làm gì phân biệt rõ như vậy.

Huống chi Kỷ Uyển còn là người rất vô tâm, vô ý.

"Không vui sao? Dì thấy cháu và bạn bè của cháu chơi không vui lắm! Mọi người đều muốn làm bạn với cháu nhưng Chu Chu nhà chúng ta hơi lạnh lùng."

Chương Tịch Chu mím môi không nói lời nào.

Đương nhiên Kỷ Uyển có thể biết được lý do cậu không vui, chính là việc cô vì cậu mà bỏ qua cơ hội mở rộng kinh doanh. Nếu như hoàn toàn không vướng bận Chương Tịch Chu thì dựa vào lá gan của Kỷ Uyển, cô chắc chắn sẽ làm.

Kỷ Uyển cũng không gạt cậu chuyện này. Lúc Trần A Mãn bàn chuyện làm ăn với cô, Kỷ Uyển cũng không để Chương Tịch Chu rời đi. Cô cảm thấy không nên giấu giếm chuyện gia đình con cái. Đối với con nhỏ mà nói, đó không phải là một cách bảo vệ mà ngược lại còn tạo thành nhận thức sai lầm.

Về quyết định, Kỷ Uyển cũng sẽ không giải thích với cậu. Theo cô, đây quả thật là một cơ hội khó có được nhưng mất đi cũng không quá đáng tiếc. Cơ hội luôn có thể đến và một khi đã đưa ra quyết định thì chính là một bước không quay đầu.

Đối với Kỷ Uyển, điều cô thật sự để tâm là cảm xúc của Chương Tịch Chu. Có lẽ bởi vì chuyện Trần A Mãn bàn bạc với cô khiến Chương Tịch Chu không vui. Bình thường cậu che giấu cảm xúc rất giỏi nhưng cả buổi chiều nay lại không vui ra mặt.

Cậu lạnh lùng với cả sự nồng nhiệt của người khác. Cho đến bây giờ, người Chương Tịch Chu thật sự coi là bạn chỉ có duy nhất tiểu mập mạp nhà bên cạnh. Theo Kỷ Uyển thấy cũng đa số là tiểu mập mạp chủ động. Cậu chưa bao giờ nhiệt tình mời tiểu mập mạp tham gia vào một phần trong cuộc sống của cậu dù một chút.

Đối với một đứa trẻ, điều này chắc chắn có vấn đề. Cuộc sống bất hạnh thời thơ ấu đã hình thành một phần nào tính cách của Chương Tịch Chu, có lẽ phải cần thêm thời gian để thay đổi nó.

Chương Tịch Chu sợ kết bạn với mọi người.

Cha mẹ vốn nên là người thân nhất ở bên cạnh con nhưng cha mẹ Chương Tịch Chu lại ích kỷ như vậy. Quanh năm không đánh thì mắng, không quan tâm, bỏ rơi cậu. Sự lạnh lùng vô tình trong việc sử dụng bạo lực khiến cậu chịu tổn thương rất lớn trong khoảng thời gian thơ ấu dài đằng đẵng.

Trong nguyên tác tiểu thuyết vườn trường, Chương Tịch Chu chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống trước kia với bạn gái Bạch Toa Toa. Chỉ là sau khi Bạch Toa Toa gặp bất hạnh, cậu mới nói một câu không rõ đầu đuôi: "Anh không có tuổi thơ. Thế giới trong mắt anh toàn là một màu xám."

Về sau Chương Tịch Chu cũng chưa từng nói đến thân thế của mình. Là do cha mẹ Bạch Toa Toa tìm người điều tra. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao con gái gặp biến cố, chính là thời điểm tinh thần căng thẳng. Họ không hiểu tình hình bạn trai của con gái, còn rất mơ hồ nên phải kiểm tra rõ ràng một lần.

Họ không thể quan tâm đến suy nghĩ của Chương Tịch Chu! Nhưng đối với Chương Tịch Chu mà nói, những quá khứ này mãi mãi giống như giòi trong xương. Chỉ đơn thuần là nghĩ tới thôi cũng đau đớn đến mức không chịu nổi.

Chỉ khi cầm cọ vẽ trong tay, cậu mới có thể nhìn thấy các màu sắc khác của thế giới, một thế giới tươi đẹp hơn.

Nguyên tác được kể lại từ góc nhìn của nữ chính nên không nói rõ Chương Tịch Chu thích vẽ đến thế nào. Nghĩ lại, đó tất nhiên là những chuyện cũ ấm áp hiếm có.

Nhưng ngay cả cái này cũng bị lấy đi mất.

Tình yêu của Chương Tịch Chu và Bạch Toa Toa đã áp lực đến nỗi chỉ cần một cọng rơm đã đủ để đè bẹp, là trò đùa của thế giới ý chí.

Nhưng Chương Tịch Chu có sai không?

Kỷ Uyển dịu dàng nhìn cậu ngồi bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy tự hào. Cậu lớn lên tuấn tú như vậy, tính tình lại tốt, còn là một học sinh giỏi hàng đầu, tránh không khỏi sự yêu thích của mọi người. Cho dù lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, thế mà cũng có những người bạn mới vây quanh muốn làm quen.

Chương Tịch Chu lạnh mặt kháng nghị cũng không kiên trì được nữa, cậu quay quay lưng về phía Kỷ Uyển: "... Sao dì lại nhìn cháu như vậy?"

Kỷ Uyển: "Có vài người bạn thân chính là hạnh phúc trong cuộc sống. Khi người ta thật lòng muốn kết bạn với cháu, ít nhất cháu cũng nên tỏ thái độ tốt với người ta một chút... Ôi, có ếch kìa."

'Ộp ộp!'

Một con ếch nhảy qua lề đường.

Này, nơi người ta đang giáo dục gia đình mà lại bất cẩn như vậy, xứng đáng được điểm không.(Ứng dụng T Y T)

  ***

Kỷ Uyển tưới cây trên ban công, cắn một miếng bánh quế rồi trốn vào trong phòng. Hôm nay là thứ sáu, Chương Tịch Chu không cần tự học tối, sáu giờ học xong một tiếng lớp chuyên môn là có thể về nhà.

Thứ sáu là thời gian họp thường kỳ trong cửa hàng của cô, cuộc họp tuần này tổ chức sớm hơn một ngày. Khó lắm mới có được một bữa về sớm, cô định chờ Chương Tịch Chu về sẽ đưa cậu ra ngoài ăn cơm. Bởi vì thời gian còn sớm, Kỷ Uyển đặt đồng hồ báo thức chuẩn bị ngủ một lát.

Trong lúc mơ màng, cô nghe tiếng mở cửa, sau đó là giọng của Chương Tịch Chu: "Tôi đi rót cho cậu một ly nước."

Không những về mà còn đưa người về nhà, Kỷ Uyển đang định gọi cậu thì chợt sửng sốt. Nếu là tiểu mập mạp cách vách, tuyệt đối sẽ không yên tĩnh như vậy, bảo đảm sẽ ồn ào huyên náo, Chương Tịch Chu cũng sẽ không đi rót nước cho cậu ấy. Tiểu mập mạp tới đây giống như nhà mình, nào cần Chương Tịch Chu tiếp đón.

Chương Tịch Chu chưa bao giờ chủ động đưa bất cứ ai về nhà.

Sự chần chờ này khiến cô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lên tiếng. Rất nhanh, Kỷ Uyển lại nghe được tiếng khóc nức nở của con gái. Trong nháy mắt, nội tâm của cô thật sự khó miêu tả được.

"Lợn con thức dậy! Lợn con thức dậy!" Đồng hồ báo thức reo.

Kỷ Uyển luống cuống tay chân tắt đồng hồ báo thức, cả đầu đều rụt vào trong chăn.

Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là sự yên tĩnh rất lâu... Trong lòng Kỷ Uyển không ngừng mắng cậu. Lúc này hành động của cô lại rất chuyên nghiệp, làm bộ mơ màng mới thức, thấy cậu đứng ở cửa còn làm vẻ kinh ngạc.

"Chương Tịch Chu, cháu về rồi à?"

Chương Tịch Chu: "... Trừ lúc thẹn quá hóa giận, dì tuyệt đối sẽ không gọi tên đầy đủ của cháu."

Kỷ Uyển: "..."

Chương Tịch Chu: "Nếu thức rồi thì tìm giúp cháu một bộ quần áo dì không mặc…"

Kỷ Uyển đỡ trán: "Thằng nhãi con."

Chương Tịch Chu là người như thế nào chứ? Cho dù quanh năm sống trong vũng bùn cũng không bao giờ cam chịu sa đọa. Đối với phụ nữ có thể nói là cực kỳ tôn trọng. Khi ở cùng bạn gái Bạch Toa Toa, cậu rất nhiệt tình nhưng cũng biết điểm dừng. Sau khi bạn gái gặp bất hạnh, rõ ràng không phải bản thân gây ra nhưng cậu cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm đến cùng.

Một chàng trai như vậy, sao Kỷ Uyển có thể nghĩ xấu rằng cậu đã làm việc khiến con gái người ta khóc chứ?

Kỷ Uyển cầm một bộ quần áo dài đi ra phòng khách. Thế mà lại thấy cô bé Trần vừa mới gặp tuần trước đang ở đây. Vốn dĩ cô bé đã trang điểm nhưng lại bị trôi hết, đầu bù tóc rối, mặt trái còn có dấu vết bị đánh rất rõ ràng. Nửa người trên khoác áo khoác đồng phục học sinh của Chương Tịch Chu, cánh tay lộ ra bên ngoài tím tái, trên tay phải còn có vết máu. Nửa người dưới mặc váy xếp ly nhưng đã bị xé toạc, cô bé mờ mịt khóc bất lực.

Tiểu mập mạp bên cạnh luống cuống đứng sang một bên, ấp úng kêu: "Dì ơi!"

Trong nháy mắt, Kỷ Uyển đã hiểu được vấn đề.

Kỷ Uyển kéo tay cô bé Trần, cô cảm nhận được rõ ràng sự kháng cự của cô bé. Nhưng mà sức của cô lớn cỡ nào chứ, một bé gái muốn tránh là tránh được sao?

Kỷ Uyển dịu dàng nói với cô bé, hoàn toàn trái ngược với sức mạnh của mình: "Thay quần áo đi! Con gái ngoan, mọi chuyện sẽ qua thôi."

Khi trấn an được cô bé đang suy sụp tinh thần, Kỷ Uyển đưa cô bé vào phòng. Sau đó Kỷ Uyển lại bảo Chương Tịch Chu ngồi xuống, cô gọi điện thoại cho cha mẹ cô bé Trần trước, bảo họ lập tức tới đây một chuyến. Sau đó, sốt ruột hỏi cậu: "Đã đến mức nào rồi?"

Chương Tịch Chu: "..."

Dù sao cũng là một thiếu niên, khuôn mặt vì xấu hổ đều đỏ lên.

Nếu là bình thường, Kỷ Uyển chắc chắn sẽ trêu chọc một hai câu nhưng hôm nay cô nào có tâm trạng: "Nói cho dì biết sao lại thế này!"

Bởi vì giáo viên lớp chuyên môn bị bệnh xin nghỉ phép, hôm nay Chương Tịch Chu không có tiết nên về nhà cùng tiểu mập mạp. Thời điểm tan trường, xe buýt cũng rất đông. Hai người quyết định đi đường vòng, thế mà lại phát hiện ngõ nhỏ cách cổng trường không xa có bảy, tám thằng con trai đang hưng phấn vây thành vòng tròn ầm ĩ không ngừng, không rõ là đang làm gì.

Ngõ nhỏ này cũng không tính là quá hẻo lánh, thỉnh thoảng cũng sẽ có một, hai người đi qua. Đối với tình huống không rõ ràng bên trong, dù cũng có người ngó xem nhưng không một ai hết lòng tìm hiểu. Bởi vì ngõ nhỏ này có thanh niên côn đồ tụ tập quanh năm, còn từng xảy ra hai vụ lớn.

Lúc Chương Tịch Chu đi qua ngõ nhỏ đột nhiên nghe được 'cứu', là giọng của một cô gái. Cậu nhận ra điều gì đó không đúng nên quyết định lấy điện thoại ra mở máy quay, để tiểu mập mạp trốn bên ngoài ghi hình.

Một mình cậu xông vào. Bảy, tám thằng con trai kia vây thành một vòng, trở thành một bức tường người, nghiêm túc cản trở ánh mắt của kẻ nhiều chuyện. Cũng là muốn che đi tên đang làm việc ở giữa... Chương Tịch Chu chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của người đang bị đè xuống.

Tiểu mập mạp vội vàng hét lên: "Cảnh sát đến..."

Thế mà đám người này lại cười, người đàn ông ở giữa cũng lên tiếng góp vui: "Cảnh sát tới cũng phải ngoan ngoãn nhích sang một bên. Đợi tao làm xong mới dám lên, mày có tin không?"

Cô gái bị cậu ta đè dưới thân thấy có người tới, trong mắt cũng hiện ra tia hy vọng. Cô bé dùng chân đá mạnh vào chỗ đau thầm kín của cậu ta khiến cậu ta thẹn quá hóa giận cho cô bé một bạt tai, đầu cô bé đập vào tường một cái rất mạnh.

Chương Tịch Chu vừa thấy thái độ kiêu ngạo của họ thì liền xông vào đám đàn ông. Trên người họ đều mang theo vũ khí, Chương Tịch Chu không dám liều mạng nhưng vẫn có thể đưa cô bé đi được.

Đoạn này, cậu không miêu tả quá chi tiết.

Tiểu mập mạp: "Chu Chu tay đấm, chân đá. Cậu ấy giỏi vậy mà."

Nghe cậu kể ngắn gọn, Kỷ Uyển không lên tiếng, chỉ nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến mức cậu không được tự nhiên. Tiểu mập mạp cười nhưng trong lòng không vui: "Nào, đại anh hùng! Cởi áo ra cho dì kiểm tra chiến tích kinh hồn nào!"

Chương Tịch Chu: "..."

"Dì tưởng cháu vượt qua bảy, tám tên đàn ông mà không bị thương chứ. Cháu tưởng cháu đang đóng phim à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play