Ánh trăng mờ ảo, ánh sáng sương mù từ ngoài cửa
sổ chiếu vào trong phòng.
Đau quá....
Tôi đau quá....
Tống Ngôn Trần cố gắng đưa tay muốn tránh
thoát, nhưng tất cả sự phản kháng của cậu lại giống như một con cá bị ấn trên
thớt, chỉ có thể vô ích vẫy đuôi cá.
Cứu mạng.....
Tống Ngôn Trần khóc, khóc rất lớn, những giọt
nước mắt như hạt ngọc trai rơi xuống, khóc đến hai mắt đỏ hoen, cũng khóc đến ướt
cả tóc.
Cậu trơ mắt nhìn sắc trời từ trắng chuyển đen,
thậm chí ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Thật muốn chết....
Sắc mặt Tống Ngôn Trần trắng bệch, giống như một
con búp bê sứ bị tổn hại, không còn bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào.
Từ lúc bắt đầu giãy dụa, dần dần cậu cũng chậm
rãi buông xuống, cuối cùng biến thành chết lặng.
Rất muốn ngất đi....
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cũng
không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vì đói khát, hoặc có lẽ là do thể chất cơ
thể, hai mắt Tống Ngôn Trần nhắm lại, đầu trực tiếp ngã vào trong gối đầu, triệt
để ngất đi.
Giờ phút này, Tống Ngôn Trần đẹp như một búp
bê gốm sứ, hai mắt cậu nhắm nghiền lại, giống như không có dấu hiệu của sự sống,
mềm mại không xương, sắc mặt chỉ còn lại trắng bệch vô tận.
Im lặng tựa như một cái xác...
***
"Tỉnh rồi?"
Tống Ngôn Trần mơ mơ màng màng mở mắt ra, nữ
bác sĩ đang đứng trước giường bệnh của cậu, thuần thục thay cho anh một bình
glucose.
Giờ phút này cậu giống như một con rối gỗ bị
chơi hỏng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cậu, giống như được mạ một
vòng viền vàng.
“.... Tôi, tại sao tôi lại ở đây..." Tống
Ngôn Trần gian nan giật giật cổ họng, trong giọng nói mang theo khí lực cực kỳ
yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cứ ngỡ một giây sau sẽ ngất đi thêm lần nữa.
Nữ bác sĩ nhìn cậu một cái, vẻ mặt có chút
ngưng trọng, giải thích, "Sao cậu ngất xỉu, cậu không nhớ rõ à?"
Hai mắt Tống Ngôn Trần tan rã, đại não chậm chạp
giống như một cỗ máy lâu năm không được sửa chữa, vẻ mặt hơi mang theo một tia
buồn bã, một giây sau, cậu liền cảm thấy đại não đau nhức như bị kim đâm, cậu vội
vã ấn huyệt thái dương của mình, đột nhiên nhíu mày.
Thoáng chốc, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu
cậu, những mảnh ghép lộn xộn tự do sắp xếp, chậm rãi đánh thức ký ức trước kia
của cậu.
Sắc mặt Tống Ngôn Trần nhất thời trắng bệch.
Tất cả đều là máu...
Nữ bác sĩ thu hết tất cả biểu cảm của cậu vào
đáy mắt, sắc mặt cũng không tính là quá tốt, cô đưa báo cáo bên cạnh đến trước
mặt Tống Ngôn Trần, giọng điệu ngưng trọng, "Báo cáo sức khỏe của cậu nằm
trong này."
Vẻ mặt Tống Ngôn Trần có chút cứng đờ.
Nói xong, nữ bác sĩ mở mắt, trong giọng nói
mang theo chút ý vị sâu xa, "Đối với một chàng trai, gặp phải những chuyện
như vậy thật sự rất khó chịu..."
Những vết thương kia nếu như không phải là người
hiểu chút hành nghề, thật đúng là rất khó lĩnh hội được nó là gì. Hơn nữa, những
dấu vết này xuống tay cũng thật nặng, hoàn toàn không giống như tự nguyện.
"Nếu cậu cần báo cảnh sát. . ."
Còn không đợi nữ bác sĩ nói xong, Tống Ngôn Trần
vội vàng cắt ngang lời cô, vội vàng hỏi, "Xin hỏi là ai đưa tôi đến bệnh
viện vậy? ”
Nữ bác sĩ dừng một chút, châm chước một lát,
nhớ lại hình ảnh Tống Ngôn Trần được ôm vào bệnh viện.
Đó là một người đàn ông mặc một thân đen, đối
phương run rẩy ôm người vào bệnh viện, khuôn mặt trắng bệch có chút bệnh hoạn,
hai mắt rậm rạp tơ máu đỏ.
Giống như một con sư tử sắp phát cuồng, đường
nét trên mặt người đàn ông thỉnh thoảng co giật, cả người thoạt nhìn vô cùng âm
trầm và khủng bố.
Vẻ mặt gã lo lắng ôm thiếu niên vào trong ngực,
giống như bị người khác sờ vảy ngược, gã vừa thô bạo nhưng lại giống như sắp hỏng
mất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, nói "Xin lỗi. ”
Lúc ấy, cô chỉ nhìn thoáng qua đối phương,
nhưng đã cảm giác được ánh mắt mang theo hàn ý không thể tả, giống như con đực
đang gắt gao ôm chặt bảo bối của mình.
Có thể nói, chỉ cần liếc mắt một cái, không
khó đoán ra mối quan hệ giữa hai người.
Nghĩ đến đây, nữ bác sĩ mờ mịt nhìn thoáng qua
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tống Ngôn Trần.
Có lẽ, chính người đó cũng không ngờ tới, người
yêu mình sẽ gặp phải loại chuyện như này, nên mới phát điên như vậy.
Nữ bác sĩ đã tự động bổ não ra một vở kịch lớn.
Cân nhắc nửa ngày, nữ bác sĩ sợ mình nói sai
gì đó, đành phải trả lời úp mở, "Hẳn là bạn của cậu, một người đàn ông rất
cao, cơ thể cũng cường tráng,"
Là tên sắc quỷ đó...
Vừa nghe đến đây, Tống Ngôn Trần liền biết bác
sĩ đang nói tới ai.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trước mắt cậu, nhất
thời Tống Ngôn Trần liền nói không nên lời, sắc mặt cũng trắng bệch, hốc mắt ướt
đẫm nước mắt.
Đau quá....
Đau đến nỗi cậu suýt chút nữa nghĩ rằng mình sẽ
chết....
Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua sắc mặt màu như đất
của Tống Ngôn Trần, cô hằng giọng, biểu tình cực kỳ phức tạp, "Vết thương
của cậu tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng xém xíu là không ổn rồi. ”
Nói xong, nữ bác sĩ còn không quên bổ sung vài
câu, "Bây giờ, cậu đã được tiêm thuốc giảm đau, hiệu quả còn chưa qua, lúc
này cậu sẽ không nhúc nhích được, tốt nhất hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ vài ngày
nữa mới làm thủ tục xuất viện. ”
Khó trách choáng váng như vậy, cũng không có
chút sức sống nào...
Tống Ngôn Trần giống như vừa tỉnh mộng, cả người
cậu có chút luống cuống.
Cậu giật giật cổ họng của mình, khó khăn hỏi,
"... Vậy người đàn ông đưa tôi đến bệnh viện đã đi đâu rồi?"
Nữ bác sĩ cũng không giấu giếm, thành thật
nói, "Anh ta sớm đã đi rồi. ”
Nói xong, nữ bác sĩ đang muốn rời khỏi phòng,
vừa đi tới cửa, cô giống như nghĩ tới chuyện gì đó, xoay người, thở dài nói,
"Có nhu cầu gì, cậu liền ấn chuông bên cạnh nha, đến lúc đó sẽ có y tá tới
giúp cậu. ”
Tống Ngôn Trần giật giật môi, lớp biểu bì trên
môi khô ráo, ngữ khí cực nhẹ nhàng, cảm kích nói, "... Cám ơn bác sĩ. ”
Nữ bác sĩ thở dài, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng nữ bác sĩ rời đi, Tống Ngôn Trần
dựa vào đầu giường, nửa buồn ngủ, tâm loạn như ma khi nghĩ đến những chi tiết
trước khi ngất xỉu.(QCMX X T Y T)
Đầu óc Tống Ngôn Trần tựa như một chiếc máy
chiếu cũ kỹ, kêu cọt kẹt cọt kẹt, sau đó hiện lên vô số đoạn phim, ánh mắt cậu
nhất thời trở nên hoảng hốt.
Trạng thái hôm qua của Sắc quỷ, thật sự rất
đáng sợ.....
Vừa nghĩ tới đây, Tống Ngôn Trần không khỏi co
rúm bả vai lại.
Càng nghĩ, Tống Ngôn Trần lại càng hoảng hốt,
cậu nhìn chằm chằm trần nhà trắng ngà, mũi cũng hơi chua xót, hốc mắt tựa như ứa
đầy nước mắt.
Đây là lần đầu tiên và duy nhất.
Sắc quỷ đối tốt với cậu như vậy....
Tống Ngôn Trần đắm chìm trong thế giới của mình,
cậu không hề chú ý chính tới, bóng dáng của cậu đang bị thứ gì đó ôm lấy, lặng
lẽ quấn lấy tứ chi của cậu.
Động tác rất nhẹ, thậm chí mang theo vài phần
cẩn thận.
Bóng đen lặng lẽ dán chặt vào làn da của Tống
Ngôn Trần, tựa như một đứa trẻ làm sai, kiệt lực muốn hạ thấp cảm giác tồn tại
của mình.
Tống Ngôn Trần giống như cảm nhận được cái gì
đó, cả người run rẩy một trận.
Đồng tử cậu chấn động, tròng mắt cũng đảo
quanh theo, hô hấp dần trở nên dồn dập, không ngừng nhìn quanh bốn phía, ngữ
khí lập tức cao lên, nói chuyện mang theo thở dốc cùng vô lực, "Có phải là
anh hay không! Anh có phải đang ở cạnh tôi không?"
Bóng đen không dám nói chuyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ngôn Trần run rẩy
muốn nhăn lại, trên mặt tràn đầy vẻ ủy khuất cùng đáng thương, nước mắt dường
như sẽ chảy ra bất cứ lúc nào, "Sao anh dám không nói chuyện với tôi! Anh
dám không để ý tới tôi! Đừng tưởng tôi không biết anh đang ở ngay bên cạnh tôi
nha!"
Không khí trong phòng yên tĩnh như chết, như
cát mịn tan biến vào giữa các ngón tay.
Vẫn không có người tiếp lời.
Tống Ngôn Trần rốt cuộc cũng nhịn không được ủy
khuất ngập trời của mình, nước mắt cậu chảy dài xuống.
Không phải là cậu không muốn, cũng không phải
sợ đau.
Ngoại trừ lần hôm qua, kỳ thật những thời điểm
khác, cậu đều rất hưởng thụ.
Nói ra có chút kỳ quái, nhưng dù đã phát sinh
ra chuyện như này, Tống Ngôn Trần cũng không vì vậy mà oán hận đối phương.
Có lẽ, ngay chính cậu cũng không dám thừa nhận
những sự thật vừa xảy ra.
------ Đó chính là, khi cậu vô số lần lâm vào
cảnh khốn đốn, có một người tồn tại như vậy, không ngừng cứu vớt cậu, dù cậu là
một kẻ rất khó để động tâm.
------- Dù cậu biết rõ, đối phương căn bản
không phải là người.
Người đàn ông nhìn Tống Ngôn Trần yên lặng
khóc, trên mặt hiện ra một tia thống khổ, bàn tay gã vươn ra nhưng lại thu về.
Gã nhẹ nhàng tựa vào gối Tống Ngôn Trần, gắt
gao chăm chú nhìn đối phương, giống như có ngàn lời vạn ngữ, sau đó gã im lặng
đến gần bên tai Tống Ngôn Trần.
Cuối cùng, người đàn ông giật giật miệng,
nhưng không phát ra âm thanh "Em còn yêu ta không?".
Vành tai Tống Ngôn Trần khẽ run lên, làn da dưới
tai nhanh như chớp dâng lên một tầng nổi da gà, cậu đột nhiên quay đầu, nhìn
sang một bên, mí mắt mảnh khảnh chớp động, trên đấy còn dính chút nước mắt.
Ngay sau đó, trong không khí giống như có người
phát ra một tiếng trầm lặng than thở.
'Ta xin lỗi...'
Ngay lập tức, tất cả cảm giác áp bức đều biến
mất hết.
Tác giả có điều muốn nói:
Bóng đen: Hắc hóa thất bại.