Đây là chuyện mà Phúc Gia chột dạ nhất.

"Người trong lòng ngươi là biểu muội của ngươi." Nàng không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy có một hơi thở lạnh thấu xương đang áp phía sau lưng mình.

Đôi vai mảnh khảnh hơi co lại, trang sức trên đầu nhẹ nhàng lay động: "Chưa lấy được công danh, cữu cữu của ngươi sẽ không đáp ứng."

Lan Phong cúi đầu, vẻ mặt hờ hững: "Vậy nên điều mà ta nghe được, hôn sự này do người chủ động đi cầu không phải sự thật?"

"Là thật. Chỉ có điều thời điểm ta xin tứ hôn cũng không biết chuyện này."

Phúc Gia xoay người, ngón tay trắng nõn nắm chặt chiếc ly bạch ngọc, rượu tràn ra, từ ngón tay xuống mu bàn tay, làm ướt cổ tay áo.

Lại một lần nữa, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt của hắn phản chiếu lại sự bối rối và bất an của nàng.

Sắc mặt của thiếu niên bình thản, không thể nhìn ra được đang có cảm xúc gì.

Vì vậy, Phúc Gia cố lấy can đảm, tiếp tục bàn điều kiện vơi hắn: "Như vậy đối với ngươi mà nói cũng là tốt nhất rồi. Làm phò mã có bổng lộc, có ruộng đất, có thể đảm bảo cả gia đình ngươi được phú quý, sau này khi thái tử đăng cơ, địa vị vững chắc, ngươi có công phò tá, Lan gia mới có thể hưởng thụ một đời vinh sủng."

Sau khi nói xong thì nàng cũng ngưng lại, hơi ngẩng mặt lên, dường như đang chờ đáp án của hắn.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh nến soi lên trán hắn, hắn nhìn Phúc Gia, chậm rãi tiến gần nàng: "Nếu người ta thích không phải biểu muội?"

Phúc Gia đang suy xét ý tứ trong câu hỏi của hắn. Nếu như là thế gia quý nữ khác thì nàng cũng có thể giúp bọn họ thành đôi mà?

Lồng ngực rộng lớn đang từ từ tới gần, Phúc Gia cảm nhận được một loại áp bức lạnh lẽo.

"Nếu không phải biểu muội" nàng lui về sau, nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng sẽ cố gắng.."

Phía sau nàng là một cái tủ thấp bằng gỗ cẩm lai khảm vàng, phía trên để một chậu cây "Qua điệt miên miên" (1)

Tủ thấp bị nàng đụng trúng, hơi lắc lư, chậu cây rơi xoảng xuống đất văng khắp nơi.

Phúc Gia loạng choạng sắp ngã xuống thì có một đôi tay nóng rực đỡ lấy bờ vai gầy.

Bốn mắt nhìn nhau, Phúc Gia như bị bỏng, hàng mi dày khẽ rung, thân thể run rẩy né tránh.

"Nếu như thế, ta chỉ có thể thể hứa sẽ nhanh chóng hòa ly với ngươi, để ngươi tự tạo cơ hội."

Tay Lan Phong còn đang ở giữa không trung, nghe được mấy chữ này thì ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Hắn cười như không cười nói: "Điện hạ đã sắp xếp tốt rồi. Nếu chúng ta không phải phu thê thật, vậy thì nam nữ thụ thụ bất thân, ta đến nhĩ phòng ngủ." Dứt lời liền đi về phía sau bình phong.

Phúc Gia biết mình đã làm hắn mất hứng. Nhưng đầu nàng đang rối loạn nên không đuổi theo ngay. Nàng ngẩn ngơ ngồi lại trên giường dù trên tay vẫn còn vương đầy rượu.

Bên ngoài khách đã về hết, vầng trăng lưỡi liềm đang treo ngoài cửa sổ, cô độc lạnh lẽo. Phúc Gia nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, không hiểu sao lại nghĩ đến thiếu niên trầm tĩnh kia.

Nàng nghĩ, có thể ngay từ đầu nàng đã sai rồi.

Nàng là một con ma chạy trốn từ kiếp trước, chỉ muốn sống sót, nên đã suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy một tên phản tặc thì trời sinh đã có tính cách nổi loạn, tham lam vô độ, quên mất Lan Phong vẫn đang còn tâm tính thiếu niên.

Đến kinh thành, cưới công chúa, hắn chưa hẳn đã vì ham muốn không tốt. Nhưng nàng lại hiểu lầm tâm tư của hắn đối với biểu muội, còn dùng lợi ích dơ bẩn này để hấp dẫn hắn.

Bạch Hòa rửa mặt chải đầu xong thì ôm chiếc chăn đã được phơi nắng chuẩn bị đến gác đêm. Nàng đưa đầu qua bức rèm của phòng chính để thăm dò, thấy công chúa đang mất hồn mất vía ngồi một mình trên giường.

Phúc Gia thấy nàng đi đến thì mới lấy lại tinh thần.

Bạc Hòa hỏi: "Phò mã sao lại ở nhĩ phòng?"

Phúc Gia thở dài một hơi, quyết định đứng lên xử lý cục diện rối rắm của mình: "Ngươi qua bên kia với Tuệ Tuệ đi."

"Dạ, đã biết." Bạch Hòa hiểu nguyên nhân ngay lập tức, nàng vác chăn, đi về phía Tuệ Tuệ bên kia, tiện thể dùng lời trong thoại bản để nhắc nhở: "Điện hạ, nam nhân vẫn nên chiều chuộng một chút."

Phúc Gia gật đầu, đi về hướng nhĩ phòng tối om.

Nhĩ phòng không lớn, Lan Phong cởi hôn phục, mặc một bộ trung y trắng như tuyết, đơn độc ngồi trên chiếc ghế nhỏ chật hẹp trong nhĩ phòng, cũng không thắp đèn, ngay cả ánh sáng của ngọn đèn treo trên hành lang cũng trở nên ảm đạm giữa màn đêm đen kịt. Hắn ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.

Thiếu nữ đứng trước tấm bình phong, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi đến phòng ta ngủ đi, trong phòng có nhuyễn tháp, có chăn, sẽ thoải mái hơn một chút."

Lan Phong không phản ứng.

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là mình có lỗi nên cúi đầu: "Xin lỗi."

"Ta không có quyền bởi vì khốn cảnh của ta mà sắp xếp cuội đời của ngươi." Phúc Gia nắm tay áo, tiến gần hơn về phía nhĩ phòng tối đen như mực một chút: "Muốn đối phó với Tào hoàng hậu, trước tiên thông báo với ngươi một tiếng, đối với ta cũng không khó khăn gì. Nhưng ta lại không làm vậy."

Lan Phong không nhìn nàng, cũng không chấp nhận lời xin lỗi khẩn thiết của thiếu nữ, Giọng nói lạnh như nước: "Tại sao lại là ta?"

"Cái gì?"

"Thế gia sa sút, con cháu trọng thần ở khắp nơi, vì sao là ta?"

Phúc Gia không thể nói cho đối phương kết cục của kiếp trước, chỉ có thể hết sức thành khẩn nói: "Trong lòng ta, Lan tri châu và các trọng thần thế gia bình thường không giống nhau. Người nhà của ông không nên có kết cục như vậy, ngươi cũng không nên bị chôn vùi ở biên quan. Ta muốn mượn sức lực và thành tựu của ngươi để sau này có thể giúp đỡ thái tử."

Nhìn thấy gương mặt cô độc của thiếu niên, Phúc Gia nói thầm, muốn ngươi đời này không phải là loạn thần tặc tử, mà là một trung thần tướng giỏi.

Ngón tay đang đặt trên ghế của Lan Phong giật giật. Phúc gia không hiểu sao có linh cảm rằng lời của nàng có lẽ đã lay động được hắn.

"Nếu như ngươi nguyện ý tin tưởng lời của ta." Nàng không biết nên bù đắp sai lầm của mình thế nào, chỉ đành nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."

Lan Phong cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng.

Màu sắc ấm áp của những chiếc lồng đèn trên hành lang dừng trên khuôn mặt nàng, dung mạo xinh đẹp được dung hòa, lộ ra nét mềm mại. Tua rua của trâm cài ở bên thái dương nàng nhẹ nhàng lay động. Ánh nến ấm áp, thiếu nữ đứng trước mặt hắn như được bao phủ bởi một vầng sáng nhu hòa tinh khiết.

Nàng cắn răng, có hơi tun rẩy, dường như đang rất bất an, mắt hạnh bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, dường như chỉ cần hắn cự tuyệt thì lệ sẽ rơi xuống.

"Ngươi nguyện ý không?" Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, ma mị, như một chiếc móc câu, đi từ cổ họng xuyên xuống tim hắn.

Hắn đè lại đôi tay đang run rấy, dường như đang kìm nén tâm ma của mình.

Không biết qua bao lâu, Phúc Gia nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên: "Được."

*

Hôm sau, nhóm tỳ nữ nghĩ rằng Phúc Gia sẽ giống như thường ngày, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, không ngờ trời vừa sáng, bọn họ đang tụ lại ăn điểm tâm thì Tuệ Tuệ vội vàng chạy tới.

"Điện hạ dậy rồi, vừa rửa mặt xong, nói buổi sáng muốn ăn mì dương xuân."

Bạch Hòa ăn nốt cái bánh bao trong tay: "Sở trường của ta, để ta làm."

Tuệ Tuệ nói: "Vậy ta đi chải tóc cho điện hạ trước, ta học được kiểu tóc mới, điện hạ vừa kết hôn, nhất định muốn xinh đẹp một chút."

Chờ đến lúc Bạch Hòa đem mì nóng hổi vào phòng thì kiểu tóc Nga Tâm Kế của Phúc Gia đã được bới xong, trên đỉnh búi tóc là một chiếc trâm nhỏ có tua rua.

Phúc Gia thấy nàng đi đến: "Phò mã đâu?"

Bạch Hòa nói: "Phò mã trời chưa sáng đã đến hậu viện luyện đao rồi."

Phúc Gia nhìn vào gương, nhìn trái nhìn phải, sau đó đi ra nhuyễn tháp bên ngoài bình phong ăn mì.

Nhuyễn tháp này là chỗ Lan Phong ngủ tối hôm qua, một đại nam nhân nằm, chỉ sợ cũng không rộng rãi gì. Phúc Gia mở cái tủ thấp bên cạnh ra, thấy chăn mền đã được xếp ngay ngắn. KHÔNG‎ Q𝗨ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝗿u𝗒ện‎ tại‎ #‎ 𝑇R𝗨M𝑇‎ R𝗨𝐘ỆN﹒Vn‎ #

Phúc Gia nhớ tới căn phòng phía đông có một cái nhuyễn tháp rất lớn, vừa rộng rãi vừa đẹp. Nàng phân phó mấy tiểu thái giám đem nhuyễn tháp kia đổi qua đây, rồi lại nói với Bạch Hòa: "Ngày mai hồi cung, ngươi giúp ta chuẩn bị tốt lễ vật cho thái tử, chờ chúng ta vào tới Đông Hoa Môn thì đưa đến."

Sau khi dặn dò xong mọi việc, nàng gọi hết tất cả cung nữ và thái giám trong phủ công chúa đến nói vài lời.

Trước đây tin tức trong cung truyền đi nhanh, nếu không tận lực đề phòng, thì Phúc Gia chỉ cần vừa nói cái gì thì liền lập tức sẽ truyền đến tai Tào hoàng hậu.

Đó là ở trong cung, Phúc Gia cũng không so đo, sau này ở nhà của mình, không thể có những kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Phúc Gia dạy dỗ bọ họ một phen, khi đang hung hăng nói được một nửa, bỗng nhiên thấy một bóng người cách đó không xa, nhìn thấy nàng liền quay đi.

Nàng vội vàng nói hết những điều cuối cùng rồi đuổi theo hình bóng đang đi về phia trong viện.

Phía sau gốc cây hải đường Tây Phủ, Lan Phong trên mặt còn vương mồ hôi, đang dựa người vào thân cây, trên tay cầm đao, hơi thở gấp gáp.

Phúc Gia biết cách thức chế tạo ra thanh đao này, chuôi hẹp, lưỡi rộng, lưỡi đao sáng bóng, thân đao không trang trí, là một thanh đao thích hợp chiến đấu cự ly gần.

Lan Phong thấy ánh mắt nàng dừng trên thanh đao, cho là nàng không thích, nên liền giấu thanh đao ra sau lưng.

Tầm mắt bị ngăn cản nên liền chuyển hướng đến chủ nhân của thanh đao.

Mái tóc đen dài của thiếu niên được buộc gọn, đuôi tóc khoát lên vai, mạnh mẽ hơn so với bộ dáng mặc hôn phục tối qua.

Lan Phong bị nàng nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên. Hắn nghiêng đầu nhìn nhánh cây, bên trong những chiếc lá xanh, thấp thoáng những đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt.

Trong phủ công chúa, cây cối, những chú sóc trong viện, chim chóc trên cây, đều quý giá. Tuy rộng lớn nhưng lúc nào hắn cũng phải thận trọng, không thoải mái bằng căn nhà nhỏ ở Tịnh Châu.

Hai người nhất thời không nói gì, Phúc Gia đành mở miệng trước: "Lão thái thái và đệ đệ ở đây chắc cũng quen rồi nhỉ."

Lan phong cầm đao: "Vâng, cảm ơn."

Phúc Gia thấy hắn chịu nói chuyện nên nhịn không được tò mò: "Có thể cho ta xem thanh đao ngươi đang cầm không?"

Lan Phong đem thanh đao đưa ra phía trước.

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy, nó đã trở thành người bạn của hắn, đến nay đã được năm sáu năm. Hắn đã quen với sự tồn tại của nó, chưa bao giờ nghĩ tới nó có đẹp hay không.

Nhưng khi đem nó đến trước mặt Phúc Gia, bỗng nhiên hắn phát hiện, thanh đao này đã rất cũ rồi. Chuôi đao đã có dấu tích bị mài mòn, dùng lâu, lưỡi đao cũng đã trở nên rất mỏng. Soi dưới ánh nắng, trên mặt đao đã có vài lỗ thủng.

Phúc Gia nhìn một lát rồi tò mò hỏi: "Đao của lính ở biên cương đều giống như vậy sao?"

"Không giống nhau. Đội ngũ khác nhau sẽ có sự khác biệt."

Phúc Gia suy nghĩ một lát, không nói gì, ánh mắt dần dần dịu xuống.

Lan Phong chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Trước năm mười bốn tuổi, ta đã ở trong đội quân Hoàn Khánh Lộ. Kinh lược sử lúc đó là Quách Tịch."

Phúc Gia mở to hai mắt.

Quách Tịch, là tên cữu cữu của nàng.

* * *

(1) Qua điệt miên miên (瓜瓞绵绵): Dưa nhiều, dày đặc, ngụ ý chỉ con đàn cháu đống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play