*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày Phúc Gia chết, trong thành đại loạn. Ngoài thành mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo của phản quân.
Bên ngoài đêm xuân mát mẻ, mưa rơi tí tách.
Nàng đứng dưới tán cây hoa hòe trong tiểu viện, nhìn cá nhỏ trong ao uyển chuyển bơi lội, buồn chán vươn tay muốn hứng một chút nước mưa.
Đột nhiên, tỳ nữ Bạch Hòa xông tới.
Nàng nhỏ giọng nói: "Điện hạ, đội nhân mã của Triệu tướng quân và Lan tướng quân đã hạ trại cách thành trăm dặm. Chỉ vài ngày nữa là công thành, bọn họ sợ ngoại thành vườn không nhà trống.. làm thương tổn điện hạ nên phái người tới đón người đi."
Mấy tháng trước, phản quân truyền tin tới. Bọn họ tìm được đứa con thất lạc của tiên đế, hy vọng Phúc Gia trưởng công chúa trở về giám quốc, chấn chỉnh đất nước.
Dưới quyền của phản quân.. chấn chỉnh đất nước sao?
Phúc gia có chút buồn cười, nàng theo tỳ nữ chạy ra ngoài.
Sống trong cảnh giam cầm nhiều năm làm cho làn da nàng tái nhợt, thân thể suy nhược.
Đối với nàng mà nói, bị huynh tỷ giam cầm hay sắp trở thành con rối của phản quân cũng không khác gì nhau.
Chỗ tốt duy nhất là có thể đi ra khỏi cánh cửa cung này trong chốc lát.
Trong hành cung, khắp nơi đều là thi thể của cấm vệ quân. Phúc gia chết lặng bước đi trên mặt đất đầy máu thịt tanh tưởi, một nhóm người mặc đồ đen mang đao bảo vệ nàng: "Lan tướng quân chỉ cách nơi này hai mươi dặm, rất nhanh sẽ đến tiếp ứng chúng ta."
Phúc Gia gật đầu, xoay người lên ngựa.
Bên ngoài hành cung, tên bắn như mưa, Bạch Hòa và nàng cưỡi cùng một con ngựa, nàng ấy ôm chặt bảo vệ nàng.
Một mũi tên sượt qua cánh tay trái của Bạch Hòa, nàng đau đớn kêu lên nhưng vẫn không nhúc nhích.
Phúc Gia quay đầu nhìn nàng ấy, nhịn không được kéo tay nàng: "Đi xuống tìm chỗ nấp đi, ta không đáng."
Bạch Hòa lắc đầu, vì đau mà mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Lại một tiếng cung bắn chói tai vang lên, Phúc Gia cảm thấy một lực nặng trên lưng, một mũi tên đã xuyên qua trái tim của Bạch Hòa, đồng thời cũng đâm vào lưng của nàng.
Bạch Hòa mất mạng ngay tại chỗ, nằm gục sau lưng Phúc Gia.
Bên cạnh có người kinh hô: "Điện hạ, trên tên có độc."
Sau lưng bắt đầu đau dữ dội, Phúc Gia nghe vậy nhưng lại cảm thấy được giải thoát.
Xa xa phía chân trời, những tia nắng ban mai đã đẩy lùi màn đêm tăm tối, ánh nắng dừng trên gương mặt các nàng.
Khi còn trẻ, nàng luôn tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt, kì trân dị bảo cũng không thể lấy lòng nàng. Khi đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, dục oán sân si đều tan biến, cảnh đẹp phía xa xa chỉ lướt qua giây lát nhưng lại là khoảnh khắc làm nàng xúc động.
Độc nhanh chóng lan theo huyết mạch, chỉ trong thời gian ngắn cơ thể đã mất đi tri giác.
Bụng nàng cuộn lên, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Phúc Gia cảm thấy mình đã chết rồi, hoặc cũng có thể đang rơi vào một cơn ác mộng, cả cơ thể rất nóng, rất đau.
*
Nàng chịu đựng đau đớn không biết bao lâu, cho đến khi nghe thấy một âm thanh trong trẻo bên tai gọi nàng.
"Điện hạ, sáng hôm nay ăn chè hạnh nhân bát bảo không ạ?"
Mí mắt nặng trĩu, nhưng âm thanh vô cùng quen thuộc.
Phúc Gia định ngủ một lát thì mới mơ hồ nhận ra, đây không phải tiếng nói của Bạch Hòa sao?
Nàng mở mắt ra, quả nhiên thấy Bạch Hòa ngồi trên một cái đệm tròn. Trong tay cầm lược, một thân cung trang màu vàng nhạt, đang rướn cổ ra nhìn bên ngoài.
Trước khi Phúc Gia kịp trả lời thì Bạch Hòa đã quay mặt lại, cười hì hì: "Điện hạ người mệt mỏi nên ngủ mất. Nô tỳ không nhìn thấy, đã đánh thức người rồi sao?"
Phúc Gia vô thức quay đầu, nhìn đến khuôn mặt trong gương đồng.
Đây là chiếc gương đồng tốt nhất, lớn nhất trong cung. Sáng đến nỗi những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cũng có thể soi rõ ràng.
Nàng không khỏi rùng mình.
Trong gương là một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ở tuổi thiếu nữ, trong chốn hậu cung trăm hoa đua sắc, sắc đẹp của Phúc Gia vẫn dễ dàng lấn át người khác. Nàng được thừa hưởng mỹ mạo của Quách hoàng hậu, trên người luôn có một mùi thơm ngạt ngào. Khi đối diện người khác lại rất gần gũi, dịu dàng.
Hiện tại, nàng nhìn đến khuôn mặt đối diện. Đôi mắt màu hổ phách của cô gái trong gương tràn đầy mơ hồ.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Bạch Hòa nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Tuệ Tuệ mang điểm tâm sáng đến, nô tỳ cho nàng vào nhé?"
Tuệ Tuệ là một người tỳ nữ khác của Phúc Gia khi còn sống.
Phúc Gia không lên tiếng. Bạch Hòa, Tuệ Tuệ. Không phải bọn họ đều chết rồi sao.
Mấy tỳ nữ của Phúc Gia, đều là do cữu cữu của nàng chọn trong số những đứa trẻ mồ côi của các liệt sĩ ở biên quan. Tuổi tác xấp xỉ với nàng, đã bầu bạn với nàng khi tóc còn để chỏm, tình cảm sâu sắc. Sau này Phúc Gia bị giam lỏng cũng đều đi theo nàng, đều vì nàng mà chết.
Bạch Hòa hướng về phía Tuệ Tuệ đang ló nửa đầu vào mà vẫy tay, chè hạnh nhân bát bảo hương vị ngọt ngào được bưng lên.
Tuệ Tuệ tính tình đơn thuần, thấy Phúc Gia đang cầm bát nhưng vẫn chưa ăn nên muốn kể vài chuyện mới cho nàng đỡ buồn: "Điện hạ có nghe nói chưa? Bản án của Lan tri châu đang được lật lại."
Bạch Hòa nói: "Đáng tiếc, người cũng đã mất rồi."
Phúc Gia có chút ngỡ ngàng nhìn hai người. Các nàng đang nói cái gì?
Bạch Hòa nhìn thấy sự ngỡ ngàng của Phúc Gia: "Điện hạ không nhớ bản án này sao?"
Tuệ Tuệ cũng xoay qua nhìn nàng: "Không thể nào, Lan tri châu cuối cùng có tham ô hay không, hai ngày nay, người không phải còn cãi nhau với thái tử điện hạ.."
Bạch Hòa trừng mắt nhìn Tuệ Tuệ một cái nàng lập tức che miệng.
Ánh Mắt Phúc Gia từ ngỡ ngàng biến thành hiểu rõ, nhưng lại lập tức hoảng hốt, nàng vừa nghĩ vừa nói: "Án của Lan tri châu.. ta cãi nhau với thái tử?"
Lan tri châu.. là ai? Hình như là một người rất quen thuộc. Trong ngày xuân ấm áp nhưng Phúc Gia lại cảm thấy lạnh lẽo, có cái gì có rất chân thật nhưng lại như cách một lớp màng mòng, không thể đâm thủng.
Mọi thứ xung quanh như rơi vào trong màn sương, Phúc Gia vô thức nghe hai người tỳ nữ nói chuyện, che giấu nội tâm đang rối bời.
"Lật lại bản án Lan tri châu." nàng siết chặt hai lòng bàn tay đang ra mồ hôi: "Ông ấy là bị oan, sau đó thì sao."
Bạch Hòa nói: "Người đã chết lâu như vậy, cũng đã hết tang kì. Nghe nói bệ hạ muốn bồi thường nên để hoàng hậu nương nương tìm một mối hôn sự tốt cho đại lang quân Lan gia."
Phúc Gia rét lạnh cả người, mỗi chữ Bạch Hòa nói, nàng đều nghe thấy, nhưng lại không thể hiểu. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng.
Tuệ tuệ còn đang ở bên cạnh mà tâng bốc: "Bệ hạ suy nghĩ chu đáo, nhưng mà Lan gia bần hàn, đại lang lại mất đi người cha làm quan lớn trong triều, có cô nương thế gia nào nguyện gả cho hắn sao?"
Bạch Hòa không nói gì, dường như cũng đồng ý.
Phúc Gia muốn che giấu sắc mặt trắng bệnh của mình, nên không đối mặt với các nàng ấy, nàng thuận miệng đáp lời bọn họ: "Đại lang của Lan gia tên là gì?"
Bạch Hòa nói: "Hình như tên chỉ có một chữ Phong, tên Lan Phong."
Lan Phong.
Sau lưng Phúc Gia ướt đẫm mồ hôi, cái tên này như một đòn đánh mạnh vào tâm trí nàng.
Vừa mới không bao lâu, nàng và hắn chỉ cách nhau hơn hai mươi dặm.
Hắn chính là trung thần hứa hẹn sẽ cứu nàng. Hắn công bố đã tìm được đệ đệ thất lạc của nàng, đồng thời muốn nó lên ngôi để trở để thành phù chính đại thần.
Đêm mưa cuối xuân, vô tình cũng là hắn để nàng nhìn thấy được mặt trời mọc lần cuối cùng.
Nàng tuyệt đối không nhớ lầm, người kia tên Lan Phong.
Tâm nàng như nổi trống, không thể tin được chuyện xưa trong thoại bản thật sự xảy ra với chính mình.
Cuối cùng nàng đây là đang hồi quang phản chiếu, hay là thật đã quay trở lại lúc đệ đệ còn sống, lúc nàng vẫn còn trẻ?
Mẫu hậu trước khi chết đã để lại cho nàng một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc. Nàng để ở hộc cuối cùng trong hộp trang sức, thường xuyên lấy ra ngắm nghía.
Phúc Gia run run mở hộp trang sức ra, nhìn thấy chiếc trâm ngọc đang lẳng lặng nằm ở hộc cuối cùng.
Lòng Phúc Gia trầm lại, đại khái đã biết được mình đang ở khoảng thời gian nào. Hiện tại là năm Nguyên Hữu thứ mười lăm, cữu cữu và mẫu hậu của nàng đều đã không còn.
Phúc Gia nắm chặt trâm ngọc, nếu muốn xác định chính xác thời gian..
"Gần đây có tin tức của Tào Huyên Hạc không?" Nàng buông trâm ngọc xuống và hỏi.
Hai người Bạch Hòa, Tuệ Tuệ nhìn nhau.
Tào Huyên Hạc là vị phò mã vừa mới cùng Phúc Gia giải trừ hôn ước.
Tuệ Tuệ thành thật nói: "Nghe nói hắn đã bị bệ hạ điều đi Khánh Châu."
Điều đi Khánh Châu, vậy thì phải là năm Nguyên Hữu thứ mười bốn.
Nàng nhớ rất rõ một năm này.
Sau khi giải trừ hôn ước với Tào Huyên Hạc, cha nàng mất vì bệnh, thái tử sau khi đăng cơ thì gặp chuyện bỏ mình, bởi vì không có thái tử nên hỗn loạn, đại hoàng tử thừa dịp giết gần hết các đệ đệ trưởng thành khác mẹ, đăng cơ làm hoàng đế. Phúc Gia nằm trong nhóm công chúa, phi tần bị Tào hoàng hậu giam lỏng.
Những ngày tháng vui vẻ tự do của nàng đã chấm dứt trong một năm này.
Nàng đuổi hết mọi người, một mình ở trong điện hết ăn rồi ngủ, tinh thần suy sụp suốt ba ngày.
Bạch Hòa dẫn theo mấy người cung nữ ở bên ngoài lo lắng không thôi, Tuệ Tuệ trốn ở phòng bếp khóc thầm, vừa khóc vừa làm điểm tâm cho Phúc Gia.
Ngày thứ ba, Bạch Hòa canh thời gian, đoán rằng Phúc Gia ngủ dậy sẽ đói bụng nên liền bưng cơm bát bửu Tuệ Tuệ đã làm lên, khẽ khõ cửa: "Điện hạ."
Phúc Gia đang nằm trên giường la hán buông rèm lụa, thất thần nhìn chằm chằm vào bình phong kế bên. Ba ngày, nàng từ từ chấp nhận sự thật rằng mình đã trùng sinh trở về.
Mùi thơm của cơm bát bửu từ cửa bay vào.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Vào đi."
Bạch Hòa bày một ít điểm tâm và trà xanh, lén nhìn sắc mặt Phúc Gia, thấy đã khá hơn so với mấy ngày trước đây rất nhiều, liền kể một chút chuyện hậu cung nghe được từ các cung nữ khác.
Cái gì mà đại hoàng tử biết phép tiên, Khang Bình công chúa nhất định mang thai tiểu thế tử, thái tử điện hạ cùng ngũ hoàng tử tranh giành tình nhân.. còn có cục diện rối rắm mà Tào hoàng hậu đang tiếp nhận.
Phúc Gia rất thích nghe chuyện không vui của Tào hoàng hậu và đại hoàng tử, cuối cùng nàng đã mở tôn khẩu: "Cục diện rối rắm gì?"
Bạch Hòa nói: "Không phải nương nương muốn tìm gia đình thông gia tốt cho con cả Lan tri châu sao?"
Phúc Gia cắn một miếng Thanh Hồng Ti (*): "Người tên Lan Phong đó sao?"
Kiếp trước nàng nhớ rằng, Lan Phong trước khi làm phản quân thì đã là kinh lược sử Hoàn Khánh Lộ, tay nắm đại quyền. Không cần cha truyền con nối, tự lập môn hộ, nói là nhân trung long phượng cũng không hề quá. Tại sao tìm tân nương cho hắn lại là cục diện rối rắm.
Bạch Hòa thấy nàng có hứng thú bèn tranh thú nói thêm vài câu: "Nghe nói Tào hoàng hậu vốn là muốn khuyên một thứ nữ trong Tào gia gả cho Lan đại lang. Kết quả, tiểu nương tử kia khi nghe được gả đi Tịnh Châu, xiêm y phải tự may, trồng rau trồng lúa, người đoán xem thế nào? Sợ tới mức muốn treo cổ tự sát."
Phúc Gia đã hiểu: "Kia.. cũng thật là."
Lúc này hắn còn là một kẻ nghèo hèn, chuyện của sau này ai mà biết được.
Bạch Hòa nói: "Chưa hết, các quý nữ trong thành vừa nghe được Tào gia nương tử thà chết chứ không lấy chồng thì đều cho rằng Lan gia là một cái hố lửa to. Lúc thì đồn đãi đại lang Lan gia uống rượu vào sẽ đánh người, lúc thì nói nhà bọn họ có một tỗ mẫu hung ác xảo quyệt, còn nói nhị lang không nên thân, gả qua còn phải chăm sóc đệ đệ."
Phúc Gia nói: "Ừm.. nghe qua thì đúng thật là không ổn."
Nàng đột nhiên nghĩ, người tên Lan Phong này, có thể là một cơ hội để nàng xoay chuyển cục diện.
Kẻ thù của kẻ thù, còn hai bàn tay trắng.
Mà nàng hiện tại, ít nhất cũng là công chúa danh chính ngôn thuận, chị ruột của thái tử, đích nữ của tiên hoàng hậu.
Kiếp trước hắn phạm thượng làm loạn, đại khái vì ham vinh quang phú quý.
Vinh hoa này, nàng cho là được. Có thể trở hành đồng minh hay không thì phải thử một lần.
"Hòa nhi, chuẩn bị một chút đi, có lẽ ta có thể giúp nương nương giải ưu."
Phúc Gia nắm chặt chén trà: "Trên đời này chỉ có một biện pháp gả cho hắn mà không cần đi Tịnh Châu chịu khổ."
Bạch Hòa ngẩng đầu nhìn nàng.
Phúc Gia nói: "Để hắn lấy công chúa."
* * *
(*) Thanh Hồng Ti: Một nguyên liệu tráng miệng của Trung Quốc, làm từ vỏ cam, đu đủ hoặc các loại dưa.