Thẩm Nhã Tịnh chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cô gái đã đến trước mặt cô và Tạ Mộc Lâm
"Cô Thẩm, em chào cô"
"Viên Hân, em là em gái của thầy Tạ sao?"
"Vâng ạ, em xin lỗi vì đã không nói cho cô biết sớm"
Thẩm Nhã Tịnh khá bất ngờ khi phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ.

Tạ Viên Hân là một trong những sinh viên ưu tú hiện nay của trường, cô bé tiếp xúc với cô cũng khá nhiều nên cô rất có ấn tượng.

Thảo nào lúc ở Nam Hà khi nghe cả hai nói đến nhà họ Tạ cô đã cảm thấy gì đó tựa như có mối liên kết giữa hai người, hóa ra lại là anh em.
"Không sao, chuyện này không trách em được"
"Viên Hân, em ở đây trò chuyện với cô Thẩm giúp anh, anh đi có việc một chút"
"Vâng ạ"
Tạ Viên Hân ngồi đó trò chuyện với Thẩm Nhã Tịnh.

Thẩm Nhã Tịnh cảm thấy quái lạ, hình như có ai đó đang nhìn mình thì phải.
"Cô sao vậy?"
Tạ Viên Hân thấy biểu hiện khác thường của cô thì cất tiếng hỏi.

Thẩm Nhã Tịnh kịp hoàn hồn lại đáp:"Không sao"
Phần quan trọng nhất buổi tiệc đã đến, Tạ Khiêm phát biểu khai tiệc:"Hôm nay xin cảm ơn các vị khách quý đã dành chút thời gian đến đây cùng nhà họ Tạ chúng tôi và nhân vật chính hôm nay chính là bố của tôi.

Tôi xin thay mặt gia đình chúc ông ấy bách lão giai niên.

Cạn ly"
Khách khứa cũng rất hoan hỉ đáp lại bằng cách giơ chén rượu lên:"Chúc Tạ lão gia tử bách lão giai niên"
Ở một góc của bữa tiệc, có một người từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn về một hướng.

Người bên cạnh thấy anh không cạn ly thì tò mò hỏi:"Sao vậy Lục tổng, rượu không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Lục Vĩ Thành lạnh lùng nốc hết một ly rượu.

Người này cảm thấy hình như anh đang có gì đó không vui thì đành im lặng, không nói gì nữa.
Tạ Khiêm cầm ly rượu đi về phía Lục Vĩ Thành:"Lục tổng, thật vinh dự khi ngài đến đây"
Lục Vĩ Thành gật đầu, ánh mắt anh nhìn về một phía vẫn không thay đổi.

Tạ Khiêm chợt nhìn theo anh thì thấy Thẩm Nhã Tịnh ngồi bên đó.

Ông thắc mắc:"Lục tổng có hứng thú với cô gái kia sao?"
Tạ Khiêm thấy từ trước đến nay Lục Vĩ Thành chưa từng để mắt đến một người phụ nữ nào cả.

Mỗi lần gặp anh để bàn chuyện làm ăn ông thường đưa theo mấy cô thư kí trẻ đẹp nhưng anh chẳng thèm để ý.

Vậy mà bây giờ anh lại nhìn về phía Thẩm Nhã Tịnh.
"Ông biết cô gái kia?"
"Tất nhiên rồi, cô gái kia là bạn tiệc của con trai tôi"
Tạ Khiêm nói với giọng đầy đắc ý và tự hào.

Lục Vĩ Thành hiếm khi khóe môi cong lên:"Vậy à"
Tạ Khiêm thấy giọng điệu và biểu cảm của anh thì thấy khó hiểu.

Ông ta không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nhưng chắc chắn anh có hứng thú với cô gái kia.

Nếu con trai ông ta có được cô gái kia thì ông ta có thể đắc ý lâu dài với Lục Vĩ Thành.

Ông ta rất ghét Lục Vĩ Thành, tuổi còn trẻ mà đạt được nhiều thành tựu đáng ngưỡng mộ, lại còn vênh váo trước mặt mấy lão già như ông ta.

Nghĩ đến đây, Tạ Khiêm sẽ làm đủ mọi cách để giữ chân cô gái kia bên cạnh con trai mình.
Lục Vĩ Thành tất nhiên hiểu được hàm ý của ông ta, anh chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái.

Tầm mắt vẫn giữ nguyên dán chặt vào người con gái kia, không hề thay đổi.
Bên phía Thẩm Nhã Tịnh, cô thấy bữa tiệc bắt đầu có phần chán nản.

Cô không thích nơi đông người cho lắm, nhìn họ uống rượu, khiêu vũ khiến cô hơi chán.

Tạ Viên Hân thì đi theo ông cụ Tạ chúc khách khứa, cô bé muốn dẫn cô theo nhưng cô bảo hơi mệt nên ngồi nghỉ.
Sau đó Thẩm Nhã Tịnh quyết định nên ra ngoài hóng gió.

Cô cất bước đi dạo xung quanh, cô dừng chân đến một hồ bơi.

Đang hít thở không khí thì một giọng nữ vang lên:"Xem ra cô bám hơi đàn ông kinh khủng thật, có anh họ tôi rồi vẫn còn lẳng lơ trước người khác"
Thẩm Nhã Tịnh nghe giọng nói rất quen.

Cô xoay người lại:"Tưởng ai hóa ra là Diệp tiểu thư, được nuông chiều quen nên ăn nói cũng không nể nang gì"
"Hừ, tôi nào dám giống cô, đi bắt cá hai tay.

À không biết đâu ngoài Tạ thiếu và anh họ ra, cô còn có mối quan hệ với nhiều người đàn ông khác thì sao?"
"Diệp tiểu thư ăn nói cho cẩn thận, cô quên chuyện lần trước rồi sao?"
"Quên ư? Sao có thể quên được, loại người như cô dám làm bẽ mặt tôi.

Tôi sẽ nói cho anh họ tôi biết bộ mặt thật của cô"
"Anh họ? Lục Vĩ Thành à? Cô nghĩ anh ấy tin cô? Cô chưa vội vàng xem xét đã kết luận lung tung, cô nghĩ ai cũng não tàn như cô chắc?"
"Cô đừng tự đắc ý, tôi đã ghi âm lại rồi.

Chờ tôi đem cái này đến trước mặt anh họ, để xem anh ấy có đá cô không?"
Diệp Tinh Tinh tiến lại gần Thẩm Nhã Tịnh.

Cô ta nắm lấy vai của cô giằng co một hồi, ngay lúc cô ta sắp ngã nhào xuống bể bơi thì Thẩm Nhã Tịnh vội vàng đẩy ra.
"Aaaa"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play