Sau vài tuần nghỉ ngơi thì Tạ Mộc Lâm cũng trở lại trường.
Anh nhận được sự hỏi han của rất nhiều người đặc biệt là Thẩm Nhã Tịnh, cô khá nhẹ nhõm khi thấy anh bình phục trở lại.
"Cô Thẩm lát nữa gặp tôi nhé, tôi có việc muốn nhờ cô giúp"
"Được"
Sau khi hoàn thành xong việc thì cả hai bọn họ gặp nhau.
Tạ Mộc Lâm đưa cho Thẩm Nhã Tịnh một thứ
"Đây là gì vậy?"
"Cô mở ra xem đi"
Cô mở tấm thiệp ra thì trong đây viết là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tạ.
Cô cũng đã về nhà hỏi bà mình về nhà họ Tạ.
Đây là một gia tộc danh giá bậc nhất Đông Xuyên, họ hiếm khi để lộ mặt ra bên ngoài nên rất ít ai có thể biết được thông tin của họ.
Chỉ có những bậc trưởng bối như bà cô là đã từng trải, từng quen biết nên mới có thể cho cô được một chút thông tin.
Thật không ngờ Tạ Mộc Lâm lại là con cháu nhà họ Tạ.
Thảo nào trông anh sống như không thiếu thốn thứ gì cả, nhà họ Tạ xem ra không phải tầm thường.
"Hai ngày nữa là tới đại thọ của ông nội tôi, tôi muốn mời cô làm bạn tiệc đến cùng tôi có được không?"
Thẩm Nhã Tịnh nhìn tấm thiệp rồi lại nhìn Tạ Mộc Lâm.
Cô có thể đến nhưng với tư cách là bạn tiệc của anh thì không hay lắm.
"Chỉ là bạn tiệc thôi, tôi sẽ khiến cô không phải khó xử"
Thẩm Nhã Tịnh im lặng một hồi, nếu anh đã nhờ cô giúp thì cô đành đồng ý dù sao nếu không có anh thì hôm đó cô không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Được, tôi đồng ý"
"Cảm ơn cô"
Thẩm Nhã Tịnh trở về nhà không thấy Lục Vĩ Thành đâu.
À mà phải rồi anh đã đi công tác từ hôm qua rồi.
Thẩm Nhã Tịnh nhìn căn nhà rồi chán nản.
Xung quanh có chị Vân với mấy người giúp việc, không có Lục Vĩ Thành thiếu không khí ấm áp hơn hẳn.
Hai ngày trôi qua, cuối cùng hôm nay cũng đến, Thẩm Nhã Tịnh mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu xanh dài.
Bộ váy không quá hở hang nhưng lại tạo cảm giác quyến rũ, tao nhã.
Vì quá trình di chuyển khá xa nên cô nhờ tài xế đưa đi.
Đến nơi, Tạ Mộc Lâm đã đứng đó chờ cô.
Xem ra bữa tiệc sắp bắt đầu, cô thấy cũng rất nhiều người bắt đầu đến.
Tạ Mộc Lâm niềm nở:"Đi đường xa chắc cô đã mệt rồi"
Thẩm Nhã Tịnh lắc đầu:"Không sao đây không phải là lần đầu tôi đến đây"
Tạ Mộc Lâm mỉm cười, anh giơ cánh tay lên ngõ ý muốn cô khoác tay mình, Thẩm Nhã Tịnh một tay cầm túi, tay kia khoác tay Tạ Mộc Lâm bước vào sảnh.
Vừa nãy Thẩm Nhã Tịnh loáng thoáng thấy một chiếc Rolls-Royce đến khá quen thuộc, cô chợt nhớ đến Lục Vĩ Thành.
Cô chợt dập tắt suy nghĩ ấy, chắc không phải xe của anh ấy đâu, anh ấy đang đi công tác mà.
Tạ Mộc Lâm đưa cô vào bên trong.
Anh đích thân dẫn cô giới thiệu ông nội mình
"Ông nội, đây là bạn tiệc của con tên Thẩm Nhã Tịnh.
Cô Thẩm, đây là ông nội của tôi"
Thẩm Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu chào ông.
Tạ Đằng nhìn Thẩm Nhã Tịnh, ông rất hài lòng với cô gái này.
Nhìn đâu cũng thấy dáng dấp của con nhà gia giáo.
Lại nói đến việc mang họ Thẩm, đây là con gái độc nhất vô nhị gia tộc hàng đầu Nam Hà ư?
"Cháu gái, cháu là con cháu nhà họ Thẩm ở Nam Hà phải không?"
Thẩm Nhã Tịnh khẽ liếc Tạ Mộc Lâm.
Anh vẫn rất bình thản như thể đã biết trước chuyện này xảy ra vậy.
Thẩm Nhã Tịnh mỉm cười đáp:"Vâng thưa lão gia tử"
"Haha, không thể tin được là ta có thể gặp được cháu gái của Thẩm Bác Sâm.
Ông nói cho cháu biết, hồi xưa ông và ông nội cháu là anh em vào sinh ra tử với nhau.
Nhưng nhà ta vốn ở Đông Xuyên, sau chiến tranh hiếm khi chúng ta gặp mặt nhau.
Lần duy nhất ta gặp ông ấy là khi ông ấy không còn hơi thở nữa, nghĩ lại ta vẫn thấy áy náy.
Nay gặp được cháu ta vui lắm.
Bà nội cháu khỏe chứ?"
"Vâng bà nội cháu dạo gần đây khỏe lên nhiều rồi"
"Vậy thì tốt, có dịp ta nhất định sẽ đến nhà cháu thăm bà ấy"
"Vị này chắc là gia chủ nhà họ Tạ? Chào bác ạ"
Tạ Khiêm cũng mỉm cười gật đầu, không chỉ ông cụ Tạ mà ông cũng rất ưa cô gái này.
Xem ra người khiến con trai ông từ chối mọi cô gái để làm bạn tiệc thật sự là một người hoàn hảo.
"Chào cháu, cháu với Mộc Lâm là..?"
Thẩm Nhã Tịnh chưa kịp lên tiếng thì Tạ Mộc Lâm đã nhanh chóng giải thích:
"Chúng con là đồng nghiệp"
Ông cụ Tạ có vẻ không vui cho lắm, còn Tạ Khiêm thì đang cười vui vẻ bỗng chốc thu lại nụ cười:"À ra vậy, tiếc quá"
Nội tâm ông cụ Tạ đang rất buồn, giá mà cô bé này là bạn gái của cháu ông thì tốt.
Ông đã chấm Thẩm Nhã Tịnh từ cái nhìn đầu tiên bởi sự lễ phép của cô.
Lại biết cô là con cháu nhà họ Thẩm thì càng mến cô hơn.
Mà hóa ra hai đứa chỉ là đồng nghiệp.
Nhưng ông nhìn Tạ Mộc Lâm thì thấy rất lạ, ngoài em gái ra chưa thấy anh đối xử với cô gái nào như thế.
Ông nhìn là biết thằng cháu ông cũng có tình cảm với cô bé này nhưng xem ra cô bé này thì không có tình cảm với cháu ông.
"Cháu đưa Nhã Tịnh đi đâu đó chơi đi, ăn gì đó cũng được.
Ở đây toàn lão già bọn ông nói chuyện với lớp trẻ các cháu khiến các cháu chán"
"Đúng vậy con đưa Thẩm tiểu thư đi đâu đó chơi đi"
Ông cụ Tạ xua tay bảo Tạ Mộc Lâm đưa Thẩm Nhã Tịnh đi.
Cô khẽ cúi đầu chào ông cụ rồi đi theo Tạ Mộc Lâm.
Trước khi đi Tạ Mộc Lâm có ngoái lại thì thấy ông cụ Tạ đang nháy mắt với anh giống như đang muốn nói"Ông tạo cơ hội cho cháu đấy, mau đến chinh phục cháu dâu tương lai của ông đi"
Tạ Mộc Lâm đưa cô đến một góc, anh lấy trái cây, bánh ngọt cho cô ăn, tuyệt đối không cho cô chạm vào rượu.
Anh ngồi xuống cạnh cô, nói chuyện vài câu thì anh nhận một cú điện thoại:"Xin lỗi cô, tôi đi giải quyết một số việc sẽ quay lại ngay.
Tôi đã gọi em gái tôi đến đây rồi, cô có thể trò chuyện với nó.
Con bé rất quý cô"