Chương 68: Chuyện này là thế nào?

“Đồ vô dụng, còn ở đấy mà kiêu ngạo à! Nghe rõ chưa hả, cảnh sát đến rồi đấy!”

“Hơn nữa còn là Trần Hướng Thiên tự mình đến, thằng bất tài này tiêu rồi!”

“Vô dụng đúng là vô dụng, đánh đấm giỏi thì làm được gì, trên thế giới này, có mạng lưới quan hệ mới là điều quan trọng nhất!”

“Đúng vậy, chỉ cần anh ta vào trong đó rồi, đời này cũng đừng mơ ra ngoài nữa!”

Mọi người đang bàn tán xôn xao, chỉ có Cố Tuyết Cầm và Vương Mỹ ở bên cạnh mang vẻ mặt kì lạ, họ không biết cái người tên Trần Hướng Thiên này có quan hệ gì với Long Thiên Tiếu nhưng dường như người này rất bao che cho anh.

Chuyện của Tôn Hạo trước kia đã là một vết xe đổ. Lần này, có lẽ đám người nhà bà cụ Cố gặp phải rắc rối rồi.

Khi đám người ồn ào bàn tán và chế giễu, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát tiến vào, đằng sau còn dẫn theo hàng chục người cảnh sát. Sau khi vào trong nhà, họ xếp thành một hàng dài.

“Nghe nói ở đang có người tụ tập đánh nhau, người đó đang ở đâu?”

Trần Hướng Thiên bước vào nhưng không nhìn thấy Long Thiên Tiếu.

“Là tôi!”

Long Thiên Tiếu lên tiếng, Trần Hướng Thiên vừa nghe thấy, nhìn về phía phát ra giọng nói, ông ta thấy Long Thiên Tiếu đang mỉm cười nhìn mình. Trần Hướng Thiên ngây người một hồi lâu, lúc này không biết nói gì.

“Cảnh sát Trần, thằng này đã đánh cháu trai Cố Thiếu Huy và cháu gái Cố Mỹ Linh của tôi. Nó đánh gãy tay cháu trai tôi, đứa cháu gái tôi cũng bị đánh bầm dập. Đám con trai của nhà họ Cố chúng tôi cũng bị thằng khốn này đánh cho ra nông nỗi kia. Ông xem chuyện này phải xử lý sao đây?”

Dĩ nhiên lúc này bà cụ cũng bình tĩnh hơn trước, sau khi Trần Hướng Thiên tới, tâm trạng của bà cụ cũng thả lỏng ra, dù thằng bất tài này có mạnh đến thế nào, chẳng lẽ còn dám ra tay với cảnh sát à?

Chỉ là sau khi bà ta nói xong những câu này, Trần Hướng Thiên vẫn không hề nhúc nhích, giống như ông ta không hề nghe thấy lời nói của bà ta vậy.

“Cảnh sát Trần, ông có đang nghe tôi nói không vậy?”

Bà cụ hỏi.

“Bà nói gì cơ?”

Lúc này Trần Hướng Thiên mới phản ứng lại, vốn dĩ ông ta đang muốn chào hỏi Long Thiên Tiếu, lúc này lại bị bà cụ ngắt lời nên trong lòng ông ta cũng cảm thấy không thoải mái.

“Cảnh sát Trần, ông đến đây là để thi hành công vụ, sao có thể mất tập trung như vậy chứ! Thằng bất tài này đã làm hại đến cháu trai và cháu gái tôi, ông nói xem phải làm sao đây?”

Vẻ mặt bà cụ không dễ nhìn chút nào từ sau khi bà ta được ngồi lên cái vị trí gia chủ của nhà họ Cố, dù là người nổi tiếng nào, có thân phận cao tới đâu tại thành phố Lâm Giang này thì ít nhiều gì cũng phải nể mặt bà ta, Trần Hướng Thiên cũng là một trong số đó.

“Phải làm sao? Dễ thôi! Bảo cháu trai cháu gái của bà quỳ xuống cúi đầu xin lỗi anh Long đây, mấy đứa cháu hèn mọn của bà có tư cách bị anh Long đánh sao, bị anh Long đánh là phúc phận của họ đấy. Đánh họ còn sợ làm bẩn tay của anh Long đây, lẽ nào họ không thể xin lỗi anh Long sao?”

Trần Hướng Thiên chỉnh lại quần áo, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

Đám đông vừa nghe được câu này thì lập tức im bặt, thậm chí họ còn đang nghi ngờ tai của mình có phải đang bị gì hay không, họ còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm.

“Cục trưởng Trần, ông phải biết là mình đang nói gì chứ! Thằng này đã đánh cháu trai và cháu gái tôi, thế mà ông lại bắt hai đứa cháu tôi quỳ xuống để xin lỗi hung thủ à!”

Bà cụ Cố cũng ngẩn người, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tên Trần Hướng Thiên này điên rồi sao?

“Tôi dĩ nhiên biết là mình đang nói gì, cũng biết mình đang làm gì?”

Trần Hướng Thiên lạnh lùng đáp lời.

“Chuyện này là sao chứ, ông không bắt hung phạm mà người bị hại lại bị trừng phạt, sao lại như vậy?”

“Đúng thế, đây là hành động vi diệu gì thế?”

“Thế giới này đúng là điên thật rồi! Cảnh sát Trần lại gọi Long Thiên Tiếu là anh, đó chỉ là một tên bất tài mà thôi, có tư cách gì để được gọi là anh chứ?”

Lúc này, đám người mới định thần lại sau khi ngạc nhiên, sau đó lại tiếp tục bàn tán

“Cảnh sát Trần, tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà cháu trai cháu gái tôi đã bị tên lưu manh này đánh, chuyện này ông định xử lý thế nào?”

Bà cụ Cố cảm thấy bất bình và khó hiểu, lúc này mới không cam lòng hỏi. Những gì mà Trần Hướng Thiên nói làm cho bà ta cảm thấy không tin vào tai mình, thậm chí bà còn nghi ngờ có phải mình bị nghễnh ngãng nghe nhầm rồi hay không.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mau bảo cháu trai và cháu gái của bà quỳ xuống xin lỗi anh Long đi! Bởi vì đánh cháu trai cháu gái của bà đã làm vấy bẩn lên tay anh Long đấy. Tôi nói như vậy còn chưa đủ rõ à? Thân phận của anh Long vô cùng tôn quý, có thể bị mấy người làm nhục được sao?”

Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói, mọi người nghe xong cũng xì xào ồn ào, trong lòng họ chỉ cảm thấy khó hiểu

“Nếu như chúng tôi không làm thì sao?”

Bà cụ cảm thấy quá khó hiểu, lạnh lùng đáp lời.

“Nếu như không làm theo thì cũng không còn cách nào khác, thân phận của anh Long rất cao quý, mấy người cố ý xúc phạm đối phương thì mấy người đang phạm tội đó, mà đối với kẻ phạm tội, chúng tôi chắc chắn sẽ không dung tha đâu!”

Trần Hướng Thiên ưỡn thẳng ngực, uy nghiêm đáp lại. Ông ta sinh ra từ biên giới Nam, mà Long Thiên Tiếu lại là vua của biên giới phía Nam. Đối với hàng triệu binh sĩ ở biên giới phía Nam thì sự tồn tại của Long Thiên Tiếu chính là một vị thần, tất cả những người có xuất thân từ đó đều vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng anh.

Long Thiên Tiếu cũng như tín ngưỡng của Trần Hướng Thiên vậy, Chiến Thần của mọi trận chiến, vua của biên giới phía Nam

“Người đâu, mau bắt họ lại đi!”

Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói, mấy cảnh sát đứng sau ông ta vừa nghe xong đã lập tức hành động.

“Đợi đã!”

Bà cụ đột nhiên quát, bà ta nghe ra được là lời nói của Trần Hướng Thiên không hề có ý trêu đùa. Trong lòng bà ta cũng ngờ vực, tại sao tên bất tài này lại được Trần Hướng Thiên coi trọng đến vậy?

“Tôi có thể bảo chúng nó xin lỗi Long Thiên Tiếu, nhưng mà những chuyện này đều là chuyện của nhà tôi, hi vọng rằng cảnh sát Trần sẽ không nhúng tay vào!”

Bà cụ hít một hơi thật sâu sau đó mới nói tiếp.

“Nếu như các người dám đối xử bất công đối với Long Thiên Tiếu, chuyện này sẽ không chỉ là chuyện của nhà của nhà họ Cố nữa đâu!”

Sắc mặt Trần Hướng Thiên lạnh như băng, hai tay chắp sau lưng, giọng nói vô cùng uy nghiêm, ông ta nói lớn tiếng khiến cho đám người đang bàn tán xôn xao cũng phải im lặng.

“Trần Hướng Thiên, bây giờ ông có thể rời đi trước, chuyện ở đây không còn cần ông giải quyết nữa, cảm ơn ông đã đến đây!”

Lúc này, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng cất lời, chỉ là trong giọng mang theo cả thái độ trịnh trọng, đám người ở đây vừa nghe xong đã cảm thấy càng thêm khó hiểu.

Sự tồn tại của Trần Hướng Thiên tại thành phố Lâm Giang này là thế nào, vậy mà lại dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là thế giới này bị đảo lộn hết rồi, điên hết rồi.

“Anh Long nói gì vậy, đây là chuyện mà tôi nên làm. Nếu như đám rác rưởi này đối xử bất công với anh thì chuyện hôm nay không chỉ là chuyện nhà họ Cố nữa đâu. Cho dù anh có nuốt trôi cục tức này thì Trần Hướng Thiên tôi cũng không nhịn nổi”.

Trần Hướng Thiên đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, đầu hơi cúi, dáng vẻ vô cùng kính trọng.

“Yên tâm đi, khi nào cần, tôi nhất định sẽ tìm ông. Lòng tốt của ông, tôi đã hiểu, ông cứ dẫn người của mình đi trước đi!”

Long Thiên Tiếu nghe xong, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nhưng cách nói chuyện như thể đang cho thấy địa vị và thân phận của anh cao hơn Trần Hướng Thiên vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play