Chương 67: Một đám vô dụng

“Xin hãy thả tôi ra, tôi quỳ trước mặt anh, tôi xin lỗi anh, cầu xin anh đấy”.

Cố Hiểu Huy hét lên trong đau đớn. Từ nhỏ anh ta đã là cậu ấm được nuôi trong lồ ng kính, sao có thể chịu được nỗi đau mãnh liệt như vậy.

“Đã vậy thì bây giờ anh quỳ xuống cho tôi xem nào”.

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói, vừa nói vừa thả Cố Hiểu Huy. Nhưng Cố Hiểu Huy vừa được thả ra thì cả người nhảy lên như muốn chạy trốn. Mà tốc độ của Long Thiên Tiếu thì càng nhanh, nào có dễ dàng để Cố Hiểu Huy bỏ đi như thế nên anh lại đạp một phát vào lưng của anh ta khiến anh ta nằm rạp xuống sàn.

“Xin lỗi, tôi cực kỳ ghét kẻ nói một đằng làm một nẻo”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói, Cố Tuyết Cầm đứng một bên nhìn tình cảnh này thì trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng cũng chỉ lo lắng mà thôi chứ cũng không có cách nào giải quyết.

“Mấy người chết hết rồi à? Bắt thằng rác rưởi này lại cho tôi, giết nó, giết thứ bẩn thỉu này đi!”

Cố Hiểu Huy nằm rạp trên mặt đất, la lối om sòm, nhưng lúc này, mọi người chỉ đưa mắt nhìn nhau, do dự.

Hôm nay, thằng vô dụng này không biết đập đá hay sao mà trở nên bạo lực như thế. Nhớ là trước đây thứ rác rưởi này chỉ dễ vỡ như quả trứng, bất kể ai chế giễu anh, thậm chí đánh anh thì cũng không dám ra tay.

“Đứng nhìn cái gì, đàn ông nhà họ Cố đâu hết rồi?”

Bà cụ đứng bật dậy. Bà ta đã tức bốc hỏa lên đầu, một thằng bỏ đi lại dám làm càn trước mặt bà ta. Ở đây nhiều người như vậy lại không ai dám làm gì nó, bà ta nắm chặt cây gậy trong tay chống xuống mặt đất, trong lòng cực kỳ tức giận.

“Bà nội, bọn con đã báo cảnh sát rồi”.

Trong đám người, có một người phụ nữ ngượng ngập nói. Rõ ràng, những người đang đứng ở đây không ai muốn dây vào thằng vô dụng này, ai biết được thứ bỏ đi này phát điên lên rồi thì kẻ xui xẻo tiếp theo là ai?

“Mọi người cùng xông lên, bắt thằng điên này lại. Nó chỉ có một mình, chúng ta nhiều người như thế, sợ cái gì?”

Lúc này, Cố Hiểu Minh đã đứng lên, kêu gọi. Đám người nghe thấy thế, ngẫm nghĩ một lát, hình như là thế nhỉ, thằng rác rưởi này có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ có một người thôi, hai tay đánh sao được bốn tay. Bọn họ cùng xông lên, chắc chắn sẽ bắt được cái thằng rác rưởi này.

Đám người gần như cùng chung quan điểm vào thời khắc này.

“Cố Hiểu Minh nói đúng, cả nhà cùng xông lên, bắt thằng rác rưởi này lại”.

“Kể cả nó biết đánh nhau thì sao?”

“Đúng vậy, cả nhà cùng xông lên”.

Đám người nhao nhao nói. Tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng không ai dám lên trước, không ai sẵn sàng làm kẻ dẫn đầu.

“Mấy người không ai muốn làm kẻ dẫn đầu, đều muốn người khác xông lên phía trước, có vẻ đại nghĩa lẫm liệt nhưng thực ra lại chỉ là thứ tiểu nhân đê hèn”.

Long Thiên Tiếu nhìn cả đám người, khóe miệng nhếch lên chế giễu, không chút nể nang nói châm chọc.

“Bà già, đây chính là lớp trẻ đầy học thức, phẩm cách và năng lực của nhà họ Cố đây sao? Bây giờ bà nhìn rõ chưa, cảm thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu lại nhìn bà cụ nhà họ Cố, tỏ vẻ coi thường.

“Người… các người!”

Bà cụ chỉ vào đám người, nhất thời tức không nói ra lời, thở hổn thển, phải nhận lấy lời chế giễu của Long Thiên Tiếu, thật sự bà ta cũng không có gì để phản bác. Bà ta sống hơn nửa đời người, trong lòng ai cũng có tính toán, sao bà ta lại không biết.

Nhưng những tính toán này lại bị Long Thiên Tiếu chỉ ra, mà sau khi anh nói ra thì nó lại thành nỗi sỉ nhục của bà ta.

“Một thằng rác rưởi có thì đáng sợ. Mấy người sợ thế thì tôi lên trước”.

Cố Hiểu Minh nghiến răng, vừa nói, vừa xông về phía Long Thiên Tiếu. Nhưng còn chưa xuất chiêu thì cậu ta đã bị Long Thiên Tiếu tóm chặt lấy cổ họng, còn làm thế nào để tóm cổ họng thì Cố Hiểu Minh cũng không thể nói rõ. Động tác của thằng rác rưởi này quá nhanh.

Thậm chí ngay cả cơ hội nhìn rõ động tác của Long Thiên Tiếu cũng không cho cậu ta. Một thằng vô dụng sao lại mạnh mẽ như thế, Cố Hiểu Minh thầm kinh ngạc.

“Đồ rác rưởi, đi chết đi!”

“Mọi người cùng lên!”

“Đúng, mọi người cùng lên”.

Những thanh niên nhà họ Cố đều gào lên, xông về phía Long Thiên Tiếu. Nhưng anh không hề hoảng hốt, chỉ nhếch mép lên đầy vẻ giễu cợt. Ngay cả khi thực lực của anh chỉ còn một, hai phần mười thì cũng không phải đối tượng mà những kẻ tầm thường này đủ tư cách sỉ nhục?

“Bụp bụp bụp!”

Trong đám người, tiếng đánh đấm vào da thịt cứ thế vang lên khoảng ba phút thì trên mặt đất đã la liệt người nằm đó. Trong trận đấu này, người duy nhất còn đang đứng chính là Long Thiên Tiếu.

Thấy tình hình này, những người nhà họ Cố đều câm như hến, không dám hé môi nói một lời.

“Một đám vô dụng”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu, thản nhiên nói.

“Long Thiên Tiếu, cậu…”

Bà cụ nhà họ Cố tức phát run lên, chỉ thẳng mặt Long Thiên Tiếu, muốn nói gì đó nhưng vì tức nghẹn cổ họng mà giờ phút này không nói được một lời.

“Tôi làm sao? Tuy rằng ông cụ không lập di chúc nhưng mong muốn của ông cụ khi còn sống rất rõ ràng, đó là sau khi ông ấy không còn nữa thì tất cả tài sản nhà họ Cố đều giao cho Tuyết Cầm. Thế mà bây giờ bà già quỷ quyệt như bà lại ngồi ở chỗ bà không nên ngồi mà dương oai diễu võ”.

Long Thiên Tiếu nhìn bà cụ nhà họ Cố nói bằng giọng lạnh như bằng.

“Phản rồi, tất cả phản rồi. Cố Tuyết Cầm, cháu có quản thằng rác rưởi này không, có quản không?”

Rất lâu sau đó, bà cụ mới phun ra mấy câu. Lúc này bà ta đang tức đến phát run. Bà ta biết trách mắng Long Thiên Tiếu không phải là cách làm hiệu quả, bà ta đành phải ra tay chỗ Cố Tuyết Cầm.

“Bà nội…”

Cố Tuyết Cầm không nghĩ tới mọi chuyện lại phát sinh đến mức độ này, càng không nghĩ tới đến lúc này bà cụ lại tìm lối thoát từ chỗ cô.

“Cái thứ cháu chắt vô lương tâm, quá bất hiếu! Cố Tuyết Cầm, thằng rác rưởi này là chồng cháu, cháu dung túng chồng thành dạng gì thế này”.

Bà cụ chỉ vào Cố Tuyết Cầm, kích động nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì sắc mặt chợt thay đổi, cái mũ lớn như thế chụp xuống đầu khiến cô cảm thấy ngạt thở.

“Bà nội, bọn con đã báo cảnh sát rồi. Thằng rác rưởi này muốn điên thì cứ để nó điên đi. Nhà họ Cố chúng ta ở thành phố Lâm Giang cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc. Bọn con đã gọi thẳng cho Trần Hướng Thiên, bảo ông ta qua đây xử lý mọi chuyện. Thằng rác rưởi này, nếu không chết thì cũng phải ngồi tù hết nửa đời còn lại”.

Sắc mặt Dương thị độc ác nói. Lần này, bà ta phải gom hết hận cũ thù mới để trả thù. Để thằng rác rưởi này vĩnh viễn không thể trở mình.

“Đúng vậy, phải bắt thằng rác rưởi này lại!”

“Thằng vô dụng, lần này mày xong rồi”.

Đám người nhao nhao lên án.

“Thiên Tiếu, tình hình hơi tệ rồi đấy”.

Cố Tuyết Cầm đến bên cạnh Long Thiên Tiếu, nhỏ giọng nói. Tình hình bây giờ đã không phải là hơi tệ nữa mà là quá tệ, rõ ràng là sự việc đã trở nên nát bét rồi.

“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng những kẻ vô dụng tẻ nhạt này cứ chìa mõm vào tôi thì tôi làm thế nào?”

Long Thiên Tiếu mỉm cười, bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, bên ngoài sơn trang Phi Độ chợt vang lên tiếng còi cảnh sát, nghe ra thì không phải chỉ có một xe cảnh sát tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play