Chương 25: Con ở rể sao?
“Lão già chết tiệt, chân đã què rồi, còn cứng đầu cái gì?”
Lý Bình bước tới đỡ lấy Long Đức Phúc, bực mình nói.
“Ai mượn bà giúp, tôi tự đi được!”
Long Đức Phúc vẫn rất cứng đầu nói.
“Bố, hôm nay anh trai đã quay về rồi, bố sẽ không trách anh đúng không? Đó cũng đâu phải lỗi của anh trai, chỉ tại đám buôn người khốn kiếp đó!”
Long Vận Nhi vẫn thấy khó hiểu nói.
“Ai trách nó chứ? Đi đi, phụ nữ mấy người thì hiểu cái gì, mau đi làm mấy món đồ nhậu, để hai bố con chúng tôi uống cùng nhau mấy ly”.
Long Đức Phúc tức giận nói.
“Bố, bác sĩ đã nói là tình trạng chân của bố thế này thì không được uống rượu”.
Long Vận Nhi khẽ cau mày, buồn bực nói.
“Cái chân này cũng có khỏi được đâu, vậy không lẽ sau này bố không được uống rượu nữa hả! Đùa nhau à, bố cũng không mong cái chân này khỏi hẳn!”
Long Vận Nhi nghe xong, cảm thấy có hơi bất lực, nhưng vẫn đi ra ngoài làm đồ ăn.”
“Cháu chào ông!”
Đúng lúc này, Tiểu Tịch đang đứng trong góc nhà hô lên.
“Hả?”
Long Đức Phúc nhìn sang Long Thiên Tiếu, dáng vẻ nghi ngờ.
“Cái ông già chết tiệt này, nhìn cái gì mà nhìn, đây là cháu gái của chúng ta đấy, là con gái của con trai chúng ta!”
Lý Bình kéo lấy tay của Tiểu Tịch, tức giận nói.
“Thằng nhóc kia, cô bé này đúng là con gái của con, là con gái ruột sao?”
Long Đức Phúc cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng vậy, là con ruột của con!”
Long Thiên Tiếu không biết nói gì, nhưng vẫn trả lời lại.
“Ha ha ha, tốt lắm tốt lắm, cái mũi, cái mắt này giống y hệt con hồi nhỏ, vừa nhìn đã biết ngay là con ruột.”
Long Đức Phúc nghe xong, sung sướng cười lớn.
“Sao lại là vừa nhìn đã biết là con ruột, vốn dĩ cháu chính là con ruột mà”.
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt nói.
“Ha ha ha, đúng vậy, Long Đức Phúc ta có con trai, lại còn có cháu gái, ba thế hệ cùng nhau, tốt lắm, đúng là không còn gì phúc đức hơn!”
Long Đức Phúc nói lớn.
“Bố, chân của bố…”
Long Thiên Tiếu nhìn vào chân của Long Đức Phúc, lời nói bỗng dừng lại.
“Cái chân này của bố vẫn cứ thế thôi, không sao, như vậy cũng tốt”.
Long Đức Phúc lại thở dài nói.
“Lúc con rời đi được tầm bốn năm năm, mọi người đã điên cuồng đi tìm kiếm, ở bên ngoài bố con bị xe đụng trúng, cái chân này cũng vì vậy mà bị tật, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba năm trước đã không thể đi lại được nữa”.
Lý Bình nhìn vào chân của Long Đức Phúc, buồn bã nói.
“Nói mấy thứ đó làm gì, con cái vừa mới về, chi bằng bảo nó kể xem mấy năm nay ở ngoài kia nó đã làm những gì”.
Long Đức Phúc dĩ nhiên không muốn nhắc đến chuyện của mình, vậy nên ông ấy đã thay đổi chủ đề nói chuyện.
“Đúng rồi, Thiên Tiếu, bao nhiêu năm qua con đã sống thế nào vậy?”
Lý Bình cũng nói theo.
“Năm năm trước, mẹ của Tiểu Tịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã ra đi, lúc đó Tiểu Tịch mới chỉ có một tuổi, vậy nên con mới đưa nó về lại thành phố Lâm Giang.”
Long Thiên Tiếu kể lại sự thật, nếu như anh đã lựa chọn quay về đây đối diện với bố mẹ, vậy thì anh cũng biết những vấn đề này cuối cùng cũng không thể tránh né được.
“Con đã về đây từ năm năm trước, tại sao lại không về nhà, cái thằng này! Chẳng trách con bé Vận Nhi nói bao nhiêu lần là nhìn thấy người giống anh trai ở ngoài chợ rau”.
Lý Bình tức giận trách, vừa nói nước mắt lại chảy dài, con trai của mình ở trong thành phố này năm năm, vậy mà bà ấy cũng chẳng hề phát hiện. Nghĩ đến việc cháu gái mình mới có một tuổi mà đã không còn mẹ, bà ấy lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Được rồi được rồi, cái bà này, bà khóc lóc kể lể cái gì, con cái không quay về được nhất định là do có nỗi niềm riêng, bà không thể nghe nó nói hết được à?”
Long Đức Phúc hơi bất mãn nói.
“Vậy năm năm qua con đã ở đâu vậy?”
Lý Bình lau nước mắt hỏi.
“Nhà họ Cố, bây giờ trên danh nghĩa con là con rể nhà họ Cố!”
Chuyện này không có gì phải giấu giếm cả, Long Thiên Tiếu trực tiếp nói ra.
“Con ở rể sao?”
Lý Bình và Long Đức Phúc nghe xong, hai mắt nhìn nhau, trong lòng có chút lo lắng.
“Vậy bọn họ đối xử tốt với con và con gái chứ? Nếu như không ổn thì con hãy về nhà đi, mặc dù nhà chúng ta không giàu có gì, nhưng mà thêm một miệng ăn cũng không thành vấn đề, mà quan trọng nhất là đừng để con bé phải chịu tủi nhục”.
Lý Bình lo lắng nói, ở rể nhà người ta tức là sao, bà ấy hiểu rất rõ, ở Đại Hạ này, chẳng có ai là thích việc con trai đi ở rể cả.
“Ông bà ơi, cháu có chịu khổ một chút cũng không sao cả!”
Tiểu Tịch cũng biết mọi người đang nói chuyện gì, chớp mắt nói theo.
“Cháu ngoan, mới bé tí đã hiểu chuyện như vậy, biết quan tâm đ ến bố, ngoan lắm!”
Lý Bình nhìn sang Tiểu Tịch, ôm cô bé vào lòng, vẻ mặt vô cùng yêu thương.
“Vốn dĩ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, đợi qua một thời gian nữa thì sẽ rời đi.”
Long Thiên Tiếu cười khổ nói.
“Vậy cũng được, chỉ có điều nếu như đối phương là một cô gái tốt, đối xử cũng tốt với đứa bé, vậy thì cứ tiếp tục đi, đứa nhỏ cũng không thể không có mẹ, đúng không!”
Lý Bình nghe xong, lại nói tiếp.
“Mẹ đứa nhỏ nói đúng lắm!”
Long Đức Phúc cũng nói thêm, vừa nói vừa lấy ra thuốc lá tẩu, muốn hút nhưng lại bị Lý Bình hất rơi xuống đất.
“Những chuyện này con sẽ suy nghĩ kĩ càng, bố mẹ không cần lo lắng cho con”.
Long Thiên Tiếu cười nói, lúc này đây, Long Vận Nhi đã từ chợ rau về đến nhà, không lâu sau một bàn ăn đầy đủ đã được dọn lên.
Có lẽ là theo bản năng, cô bé tự động đi xuống dưới phòng bếp, Lý Bình cảm thấy rất khó hiểu.
“Tiểu Tịch, cháu xuống đây để làm gì thế?
“Để ăn cơm ạ!”
“Ăn cơm thì cháu ra ngoài để ngồi bàn ăn chứ, sao lại ngồi ở đây?”
“Bà nói chúng cháu không được ngồi bàn để ăn cơm!”
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt nói.
“Bà đó là ai cơ?”
Lý Bình hỏi.
“Là mẹ vợ của bố, bà ấy nói cháu và bố không được ngồi trên bàn ăn!”
“Tại sao không thể ngồi ăn ở bàn chứ?”
“Thì là không được ngồi ăn trên bàn, nếu như cháu không nghe lời, bà ấy sẽ chửi mắng bố con cháu, đuổi bố con cháu đi, không cho ăn cơm nữa”.
Long Tiểu Tịch thản nhiên nói, giống như những chuyện này là những chuyện quá đỗi bình thường vậy. Nhưng hai người họ đều không biết rằng, lúc này Long Thiên Tiếu đã đi xuống.
“Thiên Tiếu, chuyện này là sao vậy hả? Cháu gái của mẹ tại sao lại không được ngồi ăn trên bàn chứ?”
Lý Bình cảm thấy rất đau lòng, từ lời nói của cô bé, bà đã biết được địa vị trong nhà của hai bố con Long Thiên Tiếu, chỉ có thể ăn cơm ở dưới nhà bếp, điều này đã nói rõ rất nhiều thứ.
“Về lại đây đi, không cần phải sống khổ nhục như vậy đâu, con bé còn nhỏ như thế, lại rất ngoan ngoãn, là bảo bối của nhà chúng ta, bố không đành lòng nhìn thấy người khác ngược đãi cháu gái của Long Đức Phúc này”.
Long Đức Phúc ở bên ngoài cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Anh trai, chỗ này mặc dù chẳng phải gia đình quyền thế cao sang gì, nhưng mà ở đây đều là người thân của anh, không có ai nhìn anh với con mắt khác cả, anh không cần phải chịu đựng cơn tức này, anh về đây ở cùng mọi người đi!”
Long Vận Nhi cũng nói theo, từ lời nói của Long Tiểu Tịch, mọi người đều đã rõ cuộc sống của Long Thiên Tiếu ở nhà họ Cố không hề tốt đẹp, chuyện này thực ra cũng có lý.
Dù sao tại Đại Hạ, không ai thích con rể chui gầm chạn cả.
“Bố, mẹ, em gái, mọi người cứ yên tâm, sau này sẽ không có ai dám đối xử với hai bố con và cả mọi người như vậy đâu”.
Long Thiên Tiếu hít sâu một hơi rồi mới nói.
“Lão già họ Long, ông đã chết chưa hả, nếu vẫn chưa chết thì mau lăn ra gặp ông mày đi!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quát mắng.