Chương 24: Con trai bất hiếu
Sau khi nghe thấy, người phụ nữ và cô gái đều ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vẻ mặt mờ mịt, hồi lâu không hề có phản ứng lại.
Trước mắt họ là người đàn ông có râu lởm chởm và tóc hơi dài, tạo cho bọn họ có cảm giác khó diễn tả bằng lời.
“Cậu này, cậu đang gọi ai vậy?”
Lý Bình ngừng tay, cười gượng hỏi. Nhưng trong mắt của Long Vận Nhi lại lóe lên tia sáng, vẻ mặt kích động, một lúc lâu mà cô ấy cũng không nói được gì.
“Mẹ, con là Tiểu Thiên, mười tám năm rồi, mẹ có còn nhớ Tiểu Thiên không?”
Cổ họng của Long Thiên Tiếu như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói anh khàn khàn.
“Choang…”
Lý Bình nghe xong, sững người ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“Mẹ, anh ấy chính là anh trai! Đó chính là anh trai, mấy năm nay con đã nhìn thấy anh ấy không dưới một lần!”
Long Vận Nhi lắc mạnh cánh tay Lý Bình, trong giọng nói vô cùng hưng phấn.
“Con đúng là Tiểu Thiên sao?”
Lý Bình đứng dậy, nhìn thẳng vào Long Thiên Tiếu, bà ấy đang không ngừng quan sát để nhìn ra những dấu vết quen thuộc từ người đàn ông này, có điều tóc của Long Thiên Tiếu hơi dài và bộ râu của anh cũng lộn xộn, rất khó để mọi người có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
“Bụp!”
Long Thiên Tiếu lập tức quỳ xuống đất, cúi thấp đầu.
“Mẹ, con thực sự là Tiểu Thiên, con đã về rồi đây!”
Long Thiên Tiếu quỳ trên mặt đất, đối mặt với tình huống này, nội tâm của Lý Bình cực kỳ dao động, bà ấy chầm chậm tiến lại, vén tóc của Long Thiên Tiếu lên, nhìn kỹ khuôn mặt anh như đang xác nhận điều gì.
Khi nhìn thấy bớt đỏ trên trán của Long Thiên Tiếu, cuối cùng hai chân Lý Bình không chống đỡ được nữa, bà ấy ngồi bệt xuống đất, sau đó lại lập tức đứng dậy, nâng mặt anh lên, chăm chú quan sát
“Con có vết bớt nhỏ màu đỏ trên trán, dưới vết bớt đó còn có một vết sẹo, đó là do hồi nhỏ bất cẩn trèo cầu thang nên ngã, con chính là Long Thiên Tiếu – con trai của mẹ! Con của mẹ đã quay về rồi!”
Lý Bình che miệng, nước mắt trào ra, không thể nói ra thành lời.
“Đứa con đáng giận này, bao nhiêu năm qua, con đã đi đâu vậy hả? Cả nhà đã tìm con khổ sở biết bao nhiêu, bố con vào Nam ra Bắc để tìm con, chân còn bị gãy ra nữa đó”.
Lý Bình liên tiếp đánh vào vai của Long Thiên Tiếu, nước mắt không ngừng rơi, cả người run rẩy
“Xin lỗi bố mẹ! Con đúng là đứa con bất hiếu!”
Long Thiên Tiếu cúi thấp đầu, không còn mặt mũi nào đối diện với người mẹ đang khóc thảm thiết của mình
“Anh trai, em là Vận Nhi đây, anh có còn nhớ em không? Năm mà anh rời đi, em mới chỉ cao đến hông của anh”.
Long Vận Nhi cũng bước lại gần, bởi vì Long Thiên Tiếu đang quỳ xuống, để nhìn rõ khuôn mặt anh trai, cô ấy cũng ngồi xổm theo.
“Nhớ chứ, những năm nay đã để em phải vất vả!”
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn vào Long Vận Nhi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó
“Khổ cực gì chứ, anh có thể trở về là tốt rồi, về được là tốt rồi!”
Long Vận Nhi ôm lấy Long Thiên Tiếu và không ngừng khóc. Anh trai bị bắt cóc ở thành phố Lâm Giang mười tám năm trước đến giờ vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô
“Bà nội đừng khóc, cô cũng đừng khóc! Bố đừng khóc mà, mọi người đều khóc, Tiểu Tịch cũng muốn khóc theo!”
Long Tiểu Tịch đứng ở bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu của ba người như đang muốn an ủi.
“Tiểu Tịch? Cháu tên là Tiểu Tịch?”
Lý Bình đột nhiên nhận ra bên cạnh vẫn còn có một cô bé, bà ấy lại vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, cháu tên là Tiểu Tịch, cháu là con của bố cháu, là con gái ruột đó!”
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt nói, vẻ mặt lộ ra vẻ ngây ngô.
“Giỏi lắm! Ngoan quá, mau lại đây để bà nhìn kĩ một chút!”
Lý Bình mừng rỡ khôn nguôi, ôm lấy Long Tiểu Tịch vào lòng, không nỡ rời tay.
“Cháu ngoan lắm, cái lông mày, cái mũi cái mắt này, giống y như Thiên Tiếu của chúng ta hồi còn nhỏ”.
Lý Bình nhìn dáng vẻ của Long Tiểu Tịch, trong lòng mừng rỡ phát khóc, nhìn đi nhìn lại, đúng đây chính là đứa con đã bị bắt cóc mười tám năm trước, nay nó đã quay về rồi.
“Mẹ, anh trai cũng đừng quỳ nữa, chúng ta mau vào trong nhà đi!”
Long Vận Nhi lau nước mắt nói.
“Này bà, sao ở ngoài đó ồn ào thế, giống như là có ai đang khóc vậy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lúc này, trong nhà vọng ra tiếng của người đàn ông.
“Ông già chết tiệt, con của chúng ta đã trở về rồi!”
Lý Bình vừa khóc vừa nói.
“Về cái gì mà về, không phải hôm nay Vận Nhi được nghỉ à?”
Người đàn ông nằm trong nhà hét lên.
“Không phải là Vận Nhi, mà là Thiên Tiếu, Thiên Tiếu của chúng ta quay về rồi!”
Lý Bình nói.
“Cái bà này, bà lại đang đùa tôi làm tôi vui đấy à, bà đùa cũng không có tác dụng đâu, cái chân này của tôi cũng chẳng khỏi được, đi chữa trị mất bao nhiêu tiền, nhà mình làm gì có nhiều tiền như vậy?”
Trong phòng vọng ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Bố ơi, là con, con về rồi đây, con là Thiên Tiếu!”
Long Thiên Tiếu ngẩng đầu, nặng nề nói, anh cũng không hề đứng dậy mà vẫn quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái rồi từ từ bò vào trong nhà.
“Anh, anh đứng dậy đi, anh đừng làm như vậy!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu, Long Vận Nhi lại khóc lên, cô ấy biết Long Thiên Tiếu đang bày tỏ sự hối lỗi và bứt rứt của mình.
“Bố ơi, con trai bất hiếu, đã để bố phải đi tìm con khắp nơi, lang bạt kỳ hồ”.
Long Thiên Tiếu vừa bò vào trong nhà vừa nói.
“Con…con chính là con trai bố – Long Thiên Tiếu sao?”
Long Đức Phúc nghe vậy, cũng nói không nên lời, chỉ tại hai chân không thể dịch chuyển, nếu không ông ấy đã sớm chạy ra để nhìn rồi. Nhưng ông ấy vẫn cố vật lộn trên giường, cuối cùng ngã lăn xuống đất.
“Bố, là con! Con là Thiên Tiếu, con đã về rồi đây.”
Long Thiên Tiếu đáp lời. Lúc anh bò vào trong nhà, một người đàn ông đã bò tới trước mặt, ông ấy kéo lê đôi chân tàn tật, lết đi từng chút một bằng đôi tay.
Nhìn thấy đôi chân tàn phế của Long Đức Phúc, hai tay anh siết chặt lại, mắt cũng đỏ lên.
“Thiên Tiếu, con thực sự là Thiên Tiếu sao? Để bố nhìn con cho thật rõ!”
Long Đức Phúc cố hết sức bò đến, vội vàng vén tóc của Long Thiên Tiếu lên, cố gắng tìm những dáng vẻ năm xưa.
“Ha ha ha… thằng nhóc này, quả nhiên là con vẫn chưa chết, con trai của Long Đức Phúc này, đúng là sống dai mà. Mười tám năm rồi, con cũng đã tìm về đây, bố biết ngay là đám buôn người chết tiệt đó chẳng thể làm gì con trai bố đâu!”
Nhìn thấy dấu ấn trên trán của Long Thiên Tiếu, Long Đức Phúc lập tức cười lớn. Chỉ là vừa cười là ông ấy lại bật khóc, một người đàn ông nhưng lại khóc đến không còn mặt mũi nào.
“Thằng nhóc này, sao con không thể cơ trí lên một chút, tìm cơ hội về đây sớm hơn, bố đã phải đi tìm con khổ cực đến thế nào chứ!”
Long Đức Phúc vừa khóc vừa nói, dường như muốn trút hết bao cảm xúc và gánh nặng đã kìm nén bao năm qua.
“Bố, để con đỡ bố vào!”
Long Thiên Tiếu nói rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng dường như đã nổi lên giông bão từ lâu, bao nhiêu năm qua rèn luyện anh mới luyện được khả năng khống chế sắc mặt.
“Cút đi, đứa con có nhà mà không biết trở về, mày tưởng bố không dám đánh mày à? Cái gậy đánh mày, bố vẫn dựng ở góc cửa kia, mày nghĩ mày trốn được trận đòn này hả?”
Long Đức Phúc thì thào rồi lại tốn sức dựa vào hai tay mình để bò vào trong nhà.