Chương 15: Cao thủ đệ nhất Long Đằng
“Mấy người không phải đối thủ của tôi đâu, xông lên cùng lúc cũng vậy. Mau lui xuống đi, tôi chỉ muốn gặp Tần Viễn Lâm thôi, các người thông báo một tiếng là được!”
Long Thiên Tiếu lắc đầu nói, nhưng đám bảo vệ này đâu có nghe.
“Thằng oắt này. Nhân lúc anh Tần chưa về thì mau cút ngay đi. Đừng tưởng có tí võ là oai”.
Người bảo vệ đứng đầu hung dữ nói.
“Anh Tần là ai?”
Long Thiên Tiếu tò mò hỏi.
“Anh Tần là cao thủ số một của tập đoàn Thiên Đô này, giờ anh ấy đang đến đây rồi, mày chết chắc rồi đó”.
Một tên bảo vệ uy hiếp.
“Cao thủ số một? Thú vị đấy, nếu anh ta mà đến muộn thì e là tôi đã lên trên mất rồi. Giờ các người ngăn tôi thì tôi đành xử lý các người thôi”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.
Trong lúc nói, anh đã dùng tốc độ cực nhanh để xông vào đám bảo vệ. Mặc dù anh đang ôm Long Tiểu Tịch trong tay, nhưng động tác anh vẫn rất gọn gàng và nhanh lẹ, gần như là chiêu nào chết chiêu đó. Đám bảo vệ kia lũ lượt ngã xuống, kêu gào dưới đất.
“Anh Tần của các người mà không đến là tôi sẽ đi vào đó”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, cười nhẹ.
“Bố giỏi quá, bọn họ còn không đánh lại một cánh tay của bố”.
Cô bé chớp mắt nói, vui vẻ khen bố mình. Cô bé cũng thầm nghi ngờ sao đột nhiên bố mình lại trở nên giỏi như thế, nhưng lúc này thì cô bé chưa định hỏi. Trong suy nghĩ của cô bé, bố của mình nên giỏi như vậy mới phải.
“Giỏi quá, một mình đánh ngã được bao nhiêu là bảo vệ”.
“Đúng là cao thủ, cao thủ chân chính”.
“Người ta còn bế con nữa chứ, đúng là cao thủ nên to gan, không sợ đứa nhỏ bị thương luôn”.
Người xem xung quanh bàn tán xôn xao, khen ngợi không dứt. Không nói đến việc tập đoàn Long Đằng thuê bảo vệ cho có hay gì, nếu là cho có thì muốn đánh ngã mấy chục tên bảo vệ trong thời gian ngắn cũng rất khó.
Sau khi đánh bại mấy người đó, Long Thiên Tiếu đi về phía thang máy. Nhưng vừa mới cất bước thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ ngăn cản.
“Anh định đi đâu?”
Người đàn ông này lạnh lùng hỏi, mắt nhìn bốn phía, thấy đàn em của mình bị đánh cho ngã lăn ra đất, trong lòng hắn ta càng tức giận hơn.
“Anh là ai?”
Long Thiên Tiếu chỉ bình thản hỏi.
“Tôi là Triệu Tần, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Long Đằng!”
Người đàn ông cao to đáp.
“Chính là anh Tần cao thủ số một Long Đằng mà bọn họ nói sao?”
Long Thiên Tiếu mỉm cười, đáp.
“Chính xác. Nghiêm khắc mà nói thì cô chủ của tập đoàn Long Đằng chúng tôi mới là cao thủ số một, nhưng trong phòng bảo vệ thì không ai mạnh hơn được tôi cả”.
“Anh tránh ra đi, anh không phải đối thủ của tôi đâu. Nếu cô chủ của các anh là cao thủ số một thì bảo cô ta tới đi”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, nói nhẹ.
“Có phải hay không thì đánh mới biết được!”
Sắc mặt Triệu Tần lạnh như băng, hắn ta là quán quân tán thủ của thành phố Lâm Giang này, đánh lui được hơn chục tên bảo vệ, hắn ta không tin lại không thắng được người đàn ông lạ mặt này.
“Có những người chỉ cần nhìn là biết người đó sẽ thua rồi!”
Long Thiên Tiếu lại lắc đầu nói, thất vọng nhìn hắn ta.
“Chậc chậc, đây là quán quân tán thủ năm ngoái của thành phố nhỉ? Thế mà lại chạy đến tập đoàn Long Đằng làm bảo vệ cơ đấy”.
Có người tặc lưỡi cảm thán.
“Bảo vệ thì làm sao? Bảo vệ của tập đoàn Long Đằng giống như bảo vệ bình thường chắc? Ông Tần là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, vệ sĩ của người ta chắc hẳn cũng phải rất giỏi”.
“Đúng, đúng”.
“Cái tên nhóc kia xui rồi. Đúng là giỏi khi đánh bại được đám vệ sĩ kia, nhưng kia chỉ là đánh để tiêu hao thực lực của tên đó thôi, chứ chắc cũng chẳng mạnh hơn được Triệu Tần đâu”.
Hai người còn chưa đánh mà đám người vây xem đã xì xào bàn tán rồi.
“Bố, bố có đánh được không? Không thì mau chạy đi ạ, con thấy người đó nhìn có vẻ mạnh lắm”.
Long Tiểu Tịch nhìn người đàn ông trước mặt kia rồi hỏi bố mình.
“Chạy làm gì, bố sẽ hạ hắn ta trong vòng ba chiêu”.
Nghe được lời nói của Long Tiểu Tịch thì Long Thiên Tiếu bật cười.
“Tôi không muốn làm con anh bị thương đâu, thả cô bé xuống đi, tôi sẽ dạy anh cách làm người”.
Triệu Tần nhìn Long Tiểu Tịch trên tay Long Thiên Tiếu, lạnh nhạt nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi, anh không làm tôi bị thương được thì sao mà làm con bé bị thương nổi. Đánh nhanh lên, tôi đang bận lắm đây”.
“Anh đúng là chán sống mà!”
Triệu Tần tức giận, vung nắm đấm về phía Long Thiên Tiếu, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn né tránh.
“Oa, tốc độ nhanh thật”.
“Đây mới là cao thủ thật sự này”.
“Sợ là đấu võ quyền anh còn không có cảnh đánh nhau hay thế này mà xem đâu!”
Long Thiên Tiếu trốn tránh linh hoạt, khiến cho đám người sôi sùng sục hết cả lên. Triệu Tần đấm ra bị hụt, muốn đấm thêm một cú nữa nhưng hắn ta nhận ra tay của mình đã bị một bàn tay to bọc chặt, không thể cựa quậy nổi.
Vì nắm đấm bị chặn lại nên cả người Triệu Tần cũng không để di chuyển thêm được, chỉ đành cố gắng trong giận dữ để rút tay về, nhưng hắn ta không thể nào thoát khỏi trói buộc của Long Thiên Tiếu.
Hai người cứ giằng co như thế làm cho Triệu Tần cảm thấy lúng túng.
“Thả tôi ra, có giỏi thì đánh đi, thế này thì hay ho gì?”
Triệu Tần nói nhỏ, nếu người khác biết hắn ta bị giữ chặt nắm đấm mà không thể nào rút lại thì sẽ xấu hổ cỡ nào đây?
“Đến cả nắm đấm còn không rút ra được thì cũng tự xưng mình giỏi à?”
Long Thiên Tiếu mỉm cười, nói bằng giọng bình thường. Tất cả mọi người nghe được thì bật cười hô hố.
Ban đầu bọn họ còn tưởng là hai người đang làm gì, sao lại giữ cái tư thế lạ lùng đó. Hóa ra xem kỹ mới thấy Long Thiên Tiếu đang nắm chặt nắm đấm của Triệu Tần, còn Triệu Tần thì không thoát ra nổi.
“Hahaha, đây là cao thủ số một Long Đằng đấy à, sao mà như con chim cút vậy, chả làm gì đươc!”
“Người kia có sức lực cỡ nào thì mới ngăn được Triệu Tần chứ, bi3n thái vãi!”
“Sợ thật, người ta lại còn ôm một đứa bé trong lòng kìa, không hiểu là mạnh đến mức nào nữa đây?”
Ngoài những tiếng chê cười Triệu Tần ra thì còn vô số lời khen vang lên. Nhưng khi nghe được thì sắc mặt Triệu Tần lại càng khó coi hơn nữa.
Hắn ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
“Phải làm sao thì anh mới thả tôi ra?”
Triệu Tần chỉ đành nhỏ giọng nói.
“Tôi muốn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của các anh, gặp Tần Viễn Lâm”.
Long Thiên Tiếu nói thẳng.
“Không thể nào! Anh dựa vào đâu mà đòi gặp chủ tịch?”
Triệu Tần kiên quyết đáp, nếu cứ để mọi người tùy tiện đến gặp chủ tịch thì hắn ta có cần làm đội trưởng đội bảo vệ nữa không đây?
“Vậy thì xin lỗi nhé, tôi chỉ đành dùng cách của tôi để gặp chủ tịch của các anh thôi”.
Long Thiên Tiếu khẽ nở một nụ cười nguy hiểm, lạnh lùng đáp.