Chương 14: Chúng ta đánh nhau rồi xông vào là được
“Không cần nhiều như vậy đâu, chỉ có mấy bát mì!”
Bác Hà vội vàng nói.
“Bác cứ cầm lấy không cần trả lại”.
“Điều này…”
“Bác Hà cứ cầm đi, cô ấy không thiếu chút tiền này đâu. Không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước nhé”.
Long Thiên Tiếu cũng đứng dậy, ôm Long Tiểu Tịch trong lòng.
“Anh cả, cứ để tôi đưa anh đi nhé. Đi từ đây cũng không xa đâu”.
Lâm Hi vẫn nghiêm túc nói.
“Xe của cô quá phô trương, tôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác”.
Long Thiên Tiếu từ chối nói.
“Vậy được rồi, tôi đi trước nhé. Lúc nào thuận tiện thì tôi lại hẹn anh. Số điện thoại của anh cả là bao nhiêu vậy?”
Lâm Hi lại hỏi.
“Tôi… không có điện thoại”.
Long Thiên Tiếu có chút ngại ngùng nói, Lâm Hi nghe thấy thế thì mượn bác Hà một tờ giấy sau đó ghi lại số điện thoại của mình, đưa cho Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nhìn nó rồi bỏ vào trong túi, sau đó đi ra cửa.
“Tạm biệt chị gái xinh đạp!”
Long Tiểu Tịch vẫy vẫy tay với Lâm Hi ở phía sau hét lên. Lâm Hi nghe thấy chỉ mỉm cười vẫy tay lại với cô bé.
Sau khi rời quán nhỏ, Long Thiên Tiếu lên một chiếc xe bus, đi vào trung tâm thành phố.
Thành phố Lâm Giang là khu kinh tế trọng điểm của Nam Cảnh, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, đồng thời cũng là vùng giao tranh quân sự. Thành Phố Lâm Giang được xem như thành phố siêu lớn của Đại Hạ, sự phồn hoa ở trung tâm thành phố không cần phải nhắc đến cũng biết.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng đứng dưới tòa nhà Long Đằng.
Tòa nhà Long Đằng thuộc sở hữu của tập đoàn Long Đằng ở thành phố Lâm Giang, ông chủ của tập đoàn Long Đằng là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Tần Viễn Lâm. Tòa nhà Long Đằng cao 49 tầng, do kiến trúc sư hàng đầu thế giới thiết kế, là một trong những kiến trúc tiêu biểu của thành phố Lâm Giang.
“Bố ơi, cao quá, con chưa từng đến đây”.
Cô bé nhìn một lát, cảm thán nói.
“Ông già xấu xa đó ở đây sao ạ?”
Cô bé lại hỏi.
“Đúng vậy”.
Long Thiên Tiếu trả lời nói.
“Chúng ta có thể đi vào sao? Lát nữa họ đuổi chúng ta ra thì làm thế nào?”
Cô bé có chút lo lắng nói.
“Vậy chúng ta lại đi vào, họ không đánh được bố con đâu!”
Long Thiên Tiếu khẽ cười nói.
“Dì Trương nói những đứa trẻ đánh nhau là đứa trẻ hư”.
Cô bé chớp mắt, nói.
“Cuối cùng dì Trương cũng dạy con được một điều tốt”.
Long Thiên Tiếu cảm động, vừa nói anh vừa bước tới tòa nhà Long Đằng.
“Thưa anh, anh tới đây có việc gì ạ?
Long Thiên Tiếu vừa bước vào tòa nhà Long Đằng thì một cô lễ tân xinh đẹp đi tới, vô cùng lễ phép hỏi. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu thì trong mắt lại mang theo chút kinh thường.
“Chúng tôi tới tìm ông già xấu xa Tần Viễn Lâm!”
Long Tiểu Tịch trả lời. Cô bé vừa nói ra lời này thì lễ tân tỏ ra sửng sốt, bỗng nhiên trong đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Khụ khụ… Chúng tôi đến tìm Tần Viễn Lâm”.
Long Thiên Tiếu suýt nữa bị con gái mình làm cho sặc chết, vội vàng nghiêm túc nói.
“Vâng, xin hỏi có hẹn trước không?”
Lễ tân hỏi.
“Không có hẹn trước”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Nếu không hẹn trước thì mời anh quay về ạ. Hai người không hẹn trước thì chủ tịch của chúng tôi sẽ không gặp!”
Lễ tân làm động tác mời, có chút khinh thường nói. Nhìn bộ dạng của người đàn ông này là biết không phải người quyền quý gì. Cô ta khách sáo như vậy đã coi là vô cùng chuyên nghiệp rồi.
“Cô thông báo một tiếng là được”.
Long Thiên Tiếu vẫn vô cùng nhẫn nại nói.
“Xin lỗi, tôi phải nhắc lại một lần. Nếu hai người không hẹn trước thì chủ tịch sẽ không gặp hai người, mời anh lập tức rời khỏi đây!”
Lễ tân lại nói.
“Bố ơi, không phải bố nói họ không để chúng ta vào thì đánh nhau rồi xông vào sao?”
Cô bé chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi. Lời vừa nói ra, lập tức khiến lễ tân cảm thấy căng thẳng.
“Tôi cảnh cáo hai người. Đây là tòa nhà Long Đằng, nếu hai người muốn gây rối thì sẽ phải chịu hậu quả. Bây giờ mời hai người lập tức rời đi. Bảo vệ, mời họ ra ngoài”.
Lễ tân nghiêm túc cảnh cáo nói.
“Nhìn tình hình này, chỉ có thể xông vào rồi. Vốn dĩ, tôi không muốn thô lỗ như vậy”.
Long Thiên Tiếu nhếch mép, cười lạnh.
Lúc này, bảo vệ ở xung quanh nghe thấy tiếng gọi của lễ tân cũng đi tới.
“Thằng nhãi, dựa vào cái gì mà đòi gặp chủ tịch, nhìn như thằng ăn xin, cút đi!”
Hai người bảo vệ đi tới, một người trong số đó nắm lấy vai của Long Thiên Tiếu nhưng lại bị anh lật tay bắt được. Long Thiên Tiếu khẽ dùng sức ở tay, cánh tay của bảo vệ kia đã phát ra tiếng kêu răng rắc, đó chính là tiếng xương gãy vụn.
Bảo vệ đó kêu lên thảm thiết nhưng lại bị Long Thiên Tiếu đánh vào sườn, cả người bay ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ khác nhìn thấy cảnh này thì lấy dùi cui điện giắt bên hông. Nhưng vẫn chưa lấy được nó ra thì đã bị Long Thiên Tiếu đạp một phát vào ngực, ngã luôn xuống đất.
“Bộ phận bảo vệ, đại sảnh tầng một có chuyện, đại sảnh tầng một có chuyện rồi”.
Lễ tần nhìn hai nhân viên bảo vệ không ngăn nổi Long Thiên Tiếu, bỗng nhiên phát hoảng, vội vàng gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ.
“Tôi nói cho anh biết, anh không nên làm loạn ở đấy. Đợi lát nữa bộ phận bảo vệ sẽ tới!”
Lễ tân có chút hoảng loạn nói.
“Tôi vẫn nói câu đó. Tôi không muốn làm bị thương người khác, nhưng cô cần phải đi thông báo giúp tôi một tiếng”.
Long Thiên Tiếu ôm Long Tiểu Tịch trong tay, đến trước mặt lễ tân nói.
Đúng lúc này, vài nhân viên bảo vệ xông tới, trong tay cầm dùi cui. Ánh mắt Long Thiên Tiếu vô cùng sắc bén nhìn bảy tám nhân viên bảo vệ thì chúng chợt cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.
“Không muốn chết thì cút hết cho tôi”.
Long Thiên Tiếu hét lên, những người có mặt ở đây bỗng cảm thấy vô cùng áp lực, giống như bị phong độ của Long Thiên Tiếu áp chế, bảy tám nhân viên bảo vệ sững sờ tại chỗ.
“Các anh còn đứng sững ra đó làm gì. Lên đi, ngăn anh ta lại! Bây giờ, chủ tịch đang họp ở tầng 48, nếu anh ta xông vào thì sao đây?”
Lễ tân vội vàng hô hoán. Nghe thấy lời cô ta, bảy tám bảo vệ cũng phản ứng lại, xông đến phía Long Thiên Tiếu, nhưng kết quả lại khiến người ta khó tin được, chỉ vài phút sau, bảy tám người đó đều lăn lộn dưới mặt đất.
Nhìn những người đang nằm kia, Long Thiên Tiếu lắc đầu có chút thất vọng. Đây còn là anh chưa sử dụng hết lực, nếu dùng hết lực thì những người này đã thành cái xác lạnh lẽo rồi.
Dù sao đây cũng không phải là chiến trường Nam Cảnh, mà là thành phố Lâm Giang, không cần thiết phải ra tay quá nặng.
Nhưng xử lý xong mấy người này lại tới hơn chục bảo vệ. Vì đánh nhau bên này càng ngày càng lớn nên đã thu hút nhiều người đến xem.
“Chậc chậc chậc. Đây là cao thủ gì vậy, liên tục hạ gục nhiều bảo vệ như thế?”
“Rốt cuộc là bảo vệ của tập đoàn Long Đằng quá kém hay là anh trai này quá mạnh”.
“Lại có bảo vệ đến rồi, anh ta còn có thể đánh nhiều hơn nữa không?”
Những người có mặt ở đây xôn xao bàn tán. Khung cảnh rất hỗn loạn, rất đông người xem đổ tới xem đánh nhau.