Ánh mắt Mục Trì Thanh chuyển động, tầm mắt lưu luyến ở trên môi nàng. Đôi môi xinh đẹp vừa bị hôn giờ phút này kiều diễm như hoa, lây dính máu tươi, càng thêm đỏ tươi.

Hắn bất giác đưa tay ra, muốn xoa nát, sau đó nhìn nhụy hoa bên trong.

“Bốp ——!”

Một tiếng kêu vang, khuôn mặt Mục Trì Thanh bị móng tay cào ra một vết máu.

Thời An thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Nàng gần như dùng toàn bộ sức lực cho cái tát vừa rồi. Lúc này, cánh tay kia buông thõng bên người. Nàng thậm chí một chút sức lực để động đậy cũng không còn.

Nàng không nhịn được run rẩy. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Trì Thanh, nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng trào.

Mục Trì Thanh sửng sốt một lúc. Tựa hồ không ngờ tới phải nhận một cái tát này. Hắn quay đầu lại, nhìn người trước mặt không nhịn được run rẩy, hỏi: “An An đã trút giận rồi. Hiện tại có thể tiếp tục không?”

“……”

Thời An tựa hồ nhìn thấy một con dã thú không hề có nhân tính, chỉ hành động theo bản năng. Ngay sau đó, nàng sẽ bị người trước mặt này xé nát, nuốt vào bụng.

Nàng chưa bao giờ sợ hãi khi đối mặt với Mục Trì Thanh như vậy. Trước đó, bởi vì có hệ thống ở đây, nàng biết mình có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Cho dù không phải ngay lập tức nhưng cuối cùng vẫn có thể từ từ rời khỏi thế giới này ra ngoài.

Nhưng mà hiện tại, hệ thống đột nhiên biến mất không thấy.

Thời An mím môi, trên môi truyền đến cảm giác ngứa ran mỏng manh nhưng dày đặc. Trong đôi mắt mới vừa khô cạn còn đọng lại nước mắt. Yếu đuối, mềm mại, đáng thương thu hút người hái.

Trong lòng nàng tràn đầy phòng bị, tinh thần căng thẳng tới nỗi trông gà hóa cuốc, giống như chim sợ cành cong, đến nỗi nàng nghe thấy âm thanh rất nhỏ ngoài cửa.

Đó là Xuân Thiền mang bữa tối tới, vừa rồi mới được phân phó.

Thời An hơi mở cánh môi ra, giọng nói run rẩy: “Mục Trì Thanh, ta đói bụng.”

Nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, trong đôi mắt mang theo mong đợi mà bản thân nàng cũng không nhận thấy được. Nàng yếu ớt mở miệng, dưới ánh mắt chăm chú lại lạnh lùng của Mục Trì Thanh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Chiếc cổ trắng nõn, mảnh khảnh nghiêng sang một bên, giống như một sợi dây cung bị kéo căng. Phảng phất chỉ cần dùng thêm một chút sức sẽ dễ dàng bị bẻ gãy.

Nụ hôn không rơi xuống như dự đoán, lòng bàn tay đang ôm hông nàng siết chặt lại. Sau đó, thân thể nàng lại bay lên không trung, Thời An phát ra một tiếng kêu từ cổ họng. Nàng hoảng sợ vội vàng túm lấy cổ áo Mục Trì Thanh. Thời An nhận ra bản thân chỉ bị ôm lên, đi đến trên bàn ăn.

Xuân Thiền tiến vào sau khi được cho phép. Nàng ấy luôn cúi đầu, một lần nữa mang bữa tối lên sau đó lui ra ngoài, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên chút nào.

Thời An bất giác thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng đã khóc, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hơi sưng lên. Cho dù là ai cũng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là sẽ thấy không th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play