Sáng sớm hôm nay, hắn chuẩn bị đồ đạc mà trong lòng vui mừng khó tả. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, bản thân còn chưa xuất phát thì bên tướng phủ đột nhiên truyền đến tin tức giống như một đòn giáng vào đầu hắn, khiến hắn sửng sốt không thể thở được mấy hơi.

Lời nhắn chỉ có một câu: Tam tiểu thư gọi mãi không tỉnh.

Nếu không phải Lâm Trấn đến đưa tin mà là bất kỳ người nào thì đã bị hắn đánh một chưởng rồi. An An sao có thể hôn mê bất tỉnh.

May mắn hắn còn một chút lý trí, mới sáng sớm tinh mơ không làm chuyện đầu trộm đuôi cướp gì. Xe ngựa một đường phi như nhanh tới tướng phủ, sắc mặt Ninh Khang Vương cực kỳ kém, không người nào dám cản.

Trước khi Mục Trì Thanh tới sân viện đã cảm nhận được tướng phủ khác thường. Gần như trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng. Hắn cưỡng ép bản thân không cần suy nghĩ nhiều. Trước khi nhìn thấy An An, tất cả trước mắt đều là giả nhưng tay đang rũ bên người lại không nhịn được mà run rẩy.

Thẩm Thời Hàn canh giữ ở cửa. Một khắc khi nhìn thấy Mục Trì Thanh xuất hiện, hắn cau mày, tặc lưỡi ở trong lòng.

Hôm nay hắn đến viện tử của muội muội từ sáng sớm theo kế hoạch. Hôm qua, hắn cố ý thỏa thuận thời gian trước mặt phụ mẫu. Quả nhiên, người ở viện còn chưa phát hiện có cái gì không đúng.

Một lát sau, Yên Thúy lảo đảo chạy từ trong phòng ra, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Đại công tử, nô tỳ gọi nhưng tiểu thư không tỉnh!”

Mặc dù hai ngày nay, thời gian ngủ của Thời An đã bị nàng kéo càng ngày càng dài hơn. Nhưng nếu có người gọi nàng, nàng vẫn sẽ tỉnh lại. Không giống sáng nay, dưới tình thế cấp bách, Yên Thúy thậm chí lắc lư màn giường mấy cái rồi lay lay thân thể tiểu thư lại không thấy bất kỳ phản ứng nào.

Thẩm Thời Hàn đi vào trong phòng cùng với Yên Thúy. Khi nhìn thấy bộ dáng muội muội nhắm mắt nằm yên trên giường, hắn ngây người mất một lúc. Hắn nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc muội muội đang giả vờ hay thật sự đã hôn mê.

Hắn run giọng gọi: “An An?”

Nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi gì, cũng không thể nhận được phản hồi.

May mắn, khi Yên Thúy đi ra ngoài gọi đại phu trong phủ tới, muội muội khẽ mở mắt ra chớp mắt nhìn hắn. Lúc này, trái tim đang lơ lửng của hắn mới rơi xuống. Hắn đưa tay sờ trán, trên thái dương chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thời An lại tiếp tục nhắm mắt lại, sau đó nói với hệ thống: “Ta đã chuẩn bị xong. Hiện tại, hiện tại che chắn đi.”

Ngoài cửa, Thẩm Thời Hàn thu hồi suy nghĩ của mình, cau chặt mày nhìn người định bước vào trong phòng, trầm giọng cảnh cáo: “Ninh Khang Vương!”

Mục Trì Thanh nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, như nhìn một ngọn cỏ không dễ thấy rồi tiếp tục bước vào trong phòng.

Thẩm Thời Hàn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn nghiến răng che lại cánh tay của mình. Vừa rồi, hắn căn bản không nhận ra được Mục Trì Thanh ra tay khi nào, chỗ khớp xương ở cánh tay đã bị tháo xuống.

Trước kia, hắ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play