Nó vừa nói xong, còn chưa kịp khoác lác vài câu đã thấy An An búng viên thuốc ra ngoài. Viên thuốc màu nâu lăn lăn, hòa cùng với bùn đất, đã không thể phân biệt được.
Hệ thống kêu lên một tiếng, nói: “Cho dù tôi vẫn còn thuốc nhưng cũng không thể lấy ra chơi như chơi thủy tinh cầu chứ. Đổi thuốc viên cũng tốn năng lượng đó!”
Thời An nói: “Không phải có thể không uống thuốc cũng trực tiếp hôn mê sao. Chỉ cần để cậu trực tiếp khống chế thời gian hôn mê và tỉnh lại là được.”
Hệ thống nhất thời được sủng ái mà kinh sợ, không xác định nói: “Thật không? An An muốn giao toàn quyền cho tôi sao?”
Thời An gật đầu. Như vậy nàng có thể thuận tiện tỉnh lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa thuốc viên cũng là hệ thống cho, kỳ thật cũng giống nhau.
Hơn nữa, vừa rồi nàng đã đồng ý với Thẩm Thời Hàn sẽ không uống thuốc. Một điều kiện nho nhỏ như vậy, để nàng tuân thủ cuối cùng trước khi rời đi vậy.
***
Sáng sớm trên núi có lớp sương mù hơi mỏng, hơi thở cũng hơi ẩm và lạnh.
Thời An đứng ở thềm đá trên đường núi, chống tay lên mi mắt, ngẩng đầu nhìn vài lần. Bên cạnh truyền đến giọng nói quan tâm của Mục Trì Thanh: “An An đi bộ có mệt không?”
Trong giọng nói của hắn không giấu được ý cười, cũng không có ý muốn giấu giếm. Từ chiều hôm qua, sau khi nhận được tin tức của An An, hắn vẫn luôn như vậy. Trong lòng thật sự không giấu nổi niềm vui sướng.
Đây là lần đầu tiên sau khi An An trở về chủ động nói muốn gặp hắn. Hơn nữa, còn muốn lên núi thăm một ngôi chùa cổ. Mục Trì Thanh xoay chiếc vòng hạt trên cổ tay, mây trên vạt áo rủ xuống, lắc lư vài cái.
Có một số việc không cần nói rõ ràng. An an của hắn là tiểu thư nhà người ta, da mặt mỏng, chỉ cần làm như vậy đã coi như là dũng khí thật lớn rồi.
Mục Trì Thanh cong môi, cảm giác như mình trở về 5 năm trước, nhưng lại không giống khi đó, 5 năm trước An An hoàn toàn không biết tâm ý của hắn, chỉ đơn thuần đối tốt với hắn. Hiện tại nàng đã biết ảo tưởng trong lòng hắn, vẫn còn nguyện ý ở gần hắn như vậy.
Hắn kiềm chế tâm tình muốn rục rịch, sợ dọa thiếu nữ bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Trên phiến đá có sương sớm. Phía đằng trước càng khó đi, để ta cõng An An đi lên đi.”
Thời An hơi do một chút rồi gật đầu. Kỳ thật nàng có thể tự đi lên, cũng không phải nàng chưa từng tới đây. Nhưng hôm nay theo kế hoạch vốn chính là nàng muốn xoa dịu vai ác, trấn an đối phương. Hơn nữa, còn phải chuẩn bị cho bước tiếp the
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.