Đầu tháng giêng, ngoài hành lang còn treo đèn lồng. Trong sân yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chim hót líu lo.
Vẻ mặt Yên Thúy lo lắng nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Đại công tử và tiểu thư đã nói chuyện gần nửa canh giờ. Ban đầu nàng còn nghe được một chút tiếng động, hiện tại một chút động tĩnh cũng không có.
Trước đó, nàng giật mình vì đột nhiên nghe thấy tiếng ghế đổ. Nàng gõ cửa lấy cớ vào đổi trà thì thấy khuôn mặt đại công tử lạnh lùng không biểu cảm ngồi đó, còn tiểu thư vẫn như bình thường, còn cong cong mắt nhìn nàng.
Cũng không biết tiểu thư và đại công tử nói chuyện gì. Hình như có tranh chấp gì đó. Đại công tử có vẻ rất tức giận. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đại công tử làm mặt lạnh với tiểu thư.
Yên Thúy không nhịn được lo lắng, thỉnh thoảng nhìn một cái. Nhưng vừa rồi, khi nàng vào đổi nước trà, tiểu thư bảo nàng không cần đi vào nữa.
Nàng rất muốn mời phu nhân tới nhưng lại sợ biến khéo thành vụng, ngược lại gây thêm phiền toái cho tiểu thư. Cho nên, nàng đành phải canh giữ ở trong sân, ngẩng cổ ngóng trông cửa sớm mở ra một chút.
Cách một tấm cửa, trong phòng, không khí thật ra không căng thẳng như Yên Thúy tưởng tượng.
Thời An ngồi vào bàn, hơi chống cằm chán nản đếm những đường hoa văn trên cổ tay áo mình. Sau khi nàng nói thẳng kế hoạch của mình cho Thẩm Thời Hàn thì gần như rơi vào trạng thái như vậy.
Thẩm Thời Hàn nhìn chằm chằm viên thuốc trong hộp trước mặt. Hai mắt như sắp nổ ra tia lửa, giống như đang nhìn một viên thuốc vô cùng kịch độc, giây tiếp theo sẽ bóp nát viên thuốc này.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động đã nghe muội muội nhẹ giọng nói: “Muội chỉ có một viên thuốc như vậy. Rất khó mới lấy được, đại ca ngàn vạn lần phải cẩn thận chút.”
Thẩm Thời Hàn siết chặt tay, “bụp” đóng mạnh nắp hộp lại, nhắm mắt làm ngơ!
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng muội muội lại không cho hắn hỏi tới cùng, cho dù hỏi cũng không nói. Hắn lại không có khả năng động tay với muội muội, chỉ có thể nghẹn như vậy, thiếu chút nữa phát điên.
Hắn đập bàn, thẳng thừng từ chối: “Không được. Huynh không đồng ý.”
Thời An gật đầu, duỗi tay định cất hộp gỗ đi: “Vậy muội đi tìm người khác.”
Thẩm Thời Hàn tay nhanh hơn não, trực tiếp đè nắp lại, mày cau lại đến mức có thể thắt lại: “Muội muốn đi tìm ai?”
Thời An mím môi, ăn ngay nói thật: “Muội đi hỏi Hành nhi một chút. Nếu đệ ấy không chịu thì muội tự mình thử một lần cũng được. Dù sao cũng không phải không thể, chỉ là có chút không thể khống chế thôi.”
Nàng cần tìm một người trong cuộc để sau khi nàng hôn mê có thể loại trừ các khả năng khác và đưa nàng về đạo quán trước tiên.
Tìm Thẩm Thời Hành là không có khả năng. Nàng chỉ nói một câu thôi, nếu đại ca thật sự không chịu. Nàng đành tự thử một lần. Tóm lại đến lúc đó, đại ca cũng sẽ không thật sự khoanh tay đứng nhìn.
Nàng dang tay ra, vô cùng vô lại.
Thái dương Thẩm Thời Hàn không tự chủ được giật giật, ít nhất không đến mức t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.