Khi đến chỗ Thập Tứ công chúa, thái y đều ở đó, phán đoán tình hình vừa mới hội ý xong, những người xung quanh công chúa nhìn thấy Ninh Khang Vương đều có cảm giác như gặp phải đại địch, trong lòng có lửa giận lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Mục Trì Thanh luôn coi thường: “Thế nào?”
Thái y chọn lời nói: “Điện hạ, thân thể công chúa yếu ớt, chẳng qua chỉ ngất đi thôi.”
Thời An liếc mắt nhìn bên cạnh, Thập Tứ công chúa nhắm mắt nằm ở bên cạnh, vẻ mặt còn tái nhợt hơn lúc trước, dường như không có chút huyết sắc nào, nhưng mà nàng cũng không nhìn thấy vết thương bên ngoài nào.
Đi ra khỏi chỗ của Thập Tứ công chúa, Thời An chú ý nhìn Mục Trì Thanh một cái, sắc mặt đối phương vẫn như thường, vẫn là dáng vẻ trước mặt người khác, lạnh lùng mà uy nghiêm.
Có lẽ là bởi vì nàng không nói gì, trên đường đi trở về, Mục Trì Thanh nói: “Nàng cảm thấy rất đáng sợ sao?”
Thời An nghe hắn nói vậy lắc đầu một cái, không biết Mục Trì Thanh tin hay không, nhưng mà hẳn là không tin, hắn nói: “Thập Tứ công chúa không phải hạng người lương thiện gì, mỗi tháng cung Nguyệt Ương đều có người được mang đi, tất cả những người bị ném ra khỏi cung đó đều đã là phế nhân.”
Những chuyện bẩn thỉu này, hắn vốn không muốn nói cho An An nghe, nhưng mà An An lại quá lương thiện, hắn lo lắng An An sẽ bị vẻ bề ngoài của Thập Tứ công chúa lừa.
Mục Trì Thanh nói: "An An, trong cung này nàng đừng tin tưởng bất luận kẻ nào."
Thời An ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng không tin sao?"
Mục Trì Thanh trầm mặc một lát, hắn muốn nói là đáng tin, nhưng ánh mắt lại rơi vào cổ tay An An, lời vừa tới miệng liền rút lại, hắn quả thực không đáng tin.
Thời An thật ra không nghĩ đến mấy cái vòng bạc, dù sao thì những đồ dùng này cũng không có ích gì với nàng, nhìn thấy Mục Trì Thanh im lặng, trong tiềm thức nàng nghĩ đến chuyện hôm nay Thập Tứ công chúa vẫn chưa nói xong.
Thời An: "Ngươi..."
Nàng bật ra một chữ, sau đó vội vàng nuốt xuống những chữ sau đó, bây giờ không phải lúc, nếu hỏi cũng chỉ nhận được câu trả lời không hoàn chỉnh, hơn nữa đối phương lại tỏ ra quá đề phòng, nàng thật sự không đành lòng hỏi tiếp.
Mục Trì Thanh: "Làm sao vậy?"
Thời An lắc đầu, giật giật cổ tay áo đối phương nói: "Đi nhanh lên, ta có chút đói bụng."
***
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sáng sớm Yên Thuý đã nói cho nàng biết chuyện Thập Tứ công chúa tỉnh lại.
Yên Thuý kể lại tin tức mà nàng ấy nghe thấy lại một lần: "Nghe nói hôm qua công chúa có mâu thuẫn với Ninh Khang Vương, cảm xúc lên xuống quá mức mới khiến cho nàng bị ngất xỉu, mãi đến sáng nay mới tỉnh."
Thời An uống hết canh sen trong bát, đặt thìa xuống, hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Nàng vốn tưởng rằng sẽ hôn mê ít nhất mấy ngày, không nghĩ tới Mục Trì Thanh còn giữ tay, chắc là đối phương lo lắng có phải nàng biết chuyện gì rồi hay không, không yên tâm, cho nên mới tuỳ ý quăng một chưởng bên ngoài.
Yên Thuý nghe ra được ý trong câu nói kia, vẻ mặt ngạc nhiên: "Lúc đó tiểu thư cũng ở đấy sao
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.